“Lẽ nào. . . là vì cô ấy? Nhưng sao nó lại biết Diệp tiên sinh có quan hệ với cô ấy nhỉ? Kỳ lạ thật, phải để người điều tra chuyện này mới được!”
Rất lâu sau, Tống Duẫn Chân mới cầm điện thoại di động lên để gọi mấy cú.
Nói chuyện điện thoại xong, nàng bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
“Thì ra là tên kia! Chẳng trách!”
Tên khốn phế vật họ Kwon kia còn dám nhảy nhót, xem ra là không muốn sống nữa rồi!
“Có điều, chưa vội trừng trị tên khốn này, chờ mình thu thập cậu em trai và ông chú kia xong thì sẽ đến lượt tên khốn này!”
Nàng ngồi tại chỗ, cặp đùi đẹp thon dài vắt lên nhau, năm ngón tay ngọc trắng nhạt gõ nhẹ lên bàn.
Hàng mày hơi vặn lại, lộ ra vẻ suy tư.
Một lúc sau, nàng chậm rãi gật đầu, nàng đã nghĩ xong kế hoạch.
Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, Tống Duẫn Chân vội vàng quay sang nói với trợ lý: “A! Đúng rồi, cô đi xem xung quanh đây có nhà nào trống thì mua lại, nhớ mà rộng và tốt một chút, Diệp tiên sinh nói rằng chờ mấy ngày nữa bọn nhỏ trở về thì anh ấy sẽ ở lại thêm vài ngày!”
“Vâng!” Trợ lý hơi sửng sốt một chút, rồi gật đầu, sau đó cung kính lui ra ngoài.
……
Rầm!
Một tiếng vang rất lớn.
Bình hoa rơi mạnh xuống đất, rồi vỡ tan tành.
Song Jung Hwan thở hổn hển, sắc mặt ông ta đã tái nhợt.
Ông ta cắn răng, hung dữ mắng: “Một đám phế vật, đến cả mấy đứa bé và một người phụ nữ mà cũng không trông chừng được!”
Người đã bị cứu đi, ông ta đã mất thẻ đánh bạc.
Mấy hôm nay đã phát sinh chuyện như vậy rất nhiều lần, cô cháu gái kia cũng có bản lãnh đấy.
Mà chuyện này vẫn chưa đến mức khiến ông ta tâm phiền ý loạn.
Mà là tên Hoa quốc kia!
Ba ngày này, tên Hoa quốc kia đã thua mua 3% cổ phần, cổ phần trong tay tên đó đã là 9%, đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn, hơn nữa, tên đó còn cố tình chỉ mua 1% một ngày, giống như đang chậm rãi tra tấn ông ta vậy.
Mà tên này, đã thành công rồi!
Ba ngày này, ông ta ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày đều lo lắng bực bội.
Tất cả đều đang rất thuận lợi, nhưng từ khi tên Hoa quốc này xuất hiện thì mọi thứ đều thay đổi.
9% cổ phần!
Tên Hoa quốc này, đến cùng có lai lịch gì? Tại sao lại có nhiều tiền như vậy?
Trước đó, ông ta còn ngu xuẩn nghĩ rằng, 6% đã là cực hạn, nhưng bây giờ đã 9% rồi, mà dường như vẫn chưa đến cực hạn, thực lực này quá đáng sợ!
Song Jung Hwan nghĩ đến đây thì không nhịn được mà mắng to: “Thằng ngu xuẩn bại não óc chó này!”
Tất cả những chuyện này đều do thằng cháu trai ngu xuẩn kia chọc giận người này, bây giờ thì hay rồi, đám cỏ đầu tường kia thấy cô cháu gái kia có trợ thụ mạnh mẽ như vậy thì đều tới tấp phản bội.
Nếu tiếp tục như vậy thì ông ta sẽ thua, thua rối tinh rối mù.
Ông ta cố nén giận, lấy điện thoại di động gọi cho tên cháu trai ngu xuẩn kia.
“Mày đang ở đâu?”
“Alo! Chú, cháu đang ở quán bar! Vừa gọi mấy cô nàng xong, đang chuẩn bị. . .! Có chuyện gì thế chú?” Đầu dây bên kia truyền ra những tiếng nhạc ồn ào, còn cả giọng nói hưng phấn của đứa cháu kia.
Song Jung Hwan nghe thấy thế thì huyết áp bỗng nhiên tăng cao.
Đến thời điểm này mà thằng ngu này vẫn có tâm trạng để chơi gái?
“Cút về đây cho tao!” Song Jung Hwan gầm lên một tiếng rồi cúp điện thoại, ông ta phải cố lắm mới không đập điện thoại di động.
Một gian phòng bí ẩn trong quán bar, Tống Tuấn Hạo để điện thoại di động xuống, lẩm bẩm một câu: “Mất cả hứng!” Rồi lại kéo quần lên.
Trên ghế sô pha trước người anh ta là một cô gái đang hôn mê, chiếc váy trên người đã bị cởi ra, lộ ra quá nửa cơ thể mềm mại trắng như tuyết.
Một bên khác, Kwon Jae Woo đang ngồi uống rượu: “Tống công tử, sao thế. . . ?”
Quán bar này chính là của anh ta.
“Là ông chú kia của tôi bắt tôi trở về như đòi mạng!” Tống Tuấn Hạo đi qua cầm chén rượu uống ừng ực, rồi khó chịu nói: “Cũng bởi vì tên Hoa quốc kia, tên kia quá nhiều tiền, hôm nay lại ném thêm 2 tỷ!”
Kwon Jae Woo nghe thấy thế thì đồng tử co rụt lại.
Hai hôm nay anh ta cũng đã nghe Tống công tử nói qua việc này, trong lòng anh ta cũng hết sức chấn động, tên kia có thể móc ra nhiều tiền mặt như vậy, chứng tỏ thực lực của tên đó phải mạnh mẽ đến mức khó tin.
Kwon Jae Woo do dự một chút rồi hỏi: “Tên đó . . . có thể ảnh hưởng đến kết quả hay không?”
Tống Tuấn Hạo lập tức cười nói: “Không đâu! Yên tâm, vị trị hội trưởng chắc chắn sẽ thuộc về tôi!”
Tuy rằng tên kia hơi phiền phức, nhưng anh ta vẫn tin tưởng ông chủ Song Jung Hwan của mình.
“Vậy là tốt rồi!” Kwon Jae Woo cười gật đầu.
Hôm nay, Tô Thiên Hậu kia đã trở về nước, anh ta đã không còn cơ hội báo thù, nhưng mà, anh ta nhất định phải vặn ngã người phụ nữ kia.
“Tôi đi đây, hôm khác sẽ đến, mấy cô nàng ở chỗ này của anh không tệ đâu! Khá hơn mấy nơi khác đấy, lần sau tôi lại đến!”
Tống Tuấn Hạo uống xong chén rượu thì lại cười ha ha một tiếng, rồi trực tiếp rời đi.
Chờ người đi ra khỏi phòng Kwon Jae Woo mới đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào cô gái đang hôn mê kia một lúc lâu, nếu như là ngày xưa thì anh ta đã có phản ứng, nhưng bây giờ, anh ta lại chẳng có chút phản ứng nào.
“Con mẹ nó!” Kwon Jae Woo cắn răng mắng một tiếng, gương mặt anh tuấn liền trở nên dữ tợn.