“Hử?” Liễu Triết Nguyên khẽ giật mình.
Phản ứng của tên Hoa quốc trước mặt này khiến cho gã rất kinh ngạc.
Quá bình tĩnh!
Bình tĩnh đến mức lạ thường!
Đây chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi, nhìn tuổi tác thì cũng chỉ 24 25 giống như Tống Tuấn Hạo, loại người này nhin thấy mình, coi như không hoảng sợ gần chết, thì ít nhất cũng phải bối rối chứ!
Nhưng mà tên này lại không hoảng hốt, bối rối một chút nào.
Thậm chí, lại còn có thể cười.
“Ngu xuẩn!” Liễu Triết Nguyên mắng nhỏ một tiếng, gã cảm thấy đây chính là một tên công tử bột ngu xuẩn như Tống Tuấn Hạo.
Liễu Triết Nguyên cười gằn, tay phải vươn tay, năm đầu ngón tay xòe ra giống như Ưng trảo.
Chỉ cần bắt được tên Hoa quốc này, thì tất cả đều ổn thỏa!
Nhưng đúng lúc này, đôi mắt phía trước bỗng nhiên phát lạnh, bắn một một luồng ánh sáng lạnh thấu xương, ngay sau đó, năm ngón tay thon dài trắng nõn kia vồ qua nhanh như điện, bắt lấy tay của Liễu Triết Nguyên.
Răng rắc!
Vài tiếng vang giòn.
Năm ngón tay của Liễu Triết Nguyên đã bị bẻ gãy từng chiếc một, dưới sự chấn động và ánh mắt khó tin của anh ta, cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khiến cho anh ta không ngừng run rẩy, rồi kêu la thảm thiết.
Bịch một tiếng, hai đầu gối Liễu Triết Nguyên quỳ xuống đất, cả người đều cong lại.
Tên này là quái vật gì đây?
Không phải chỉ là một công tử nhà giàu thôi sao? Vậy thì thân thủ này, sức manh này. . .đến từ đâu?
Trong lòng Liễu Triết Nguyên gầm thét, gã như sắp điên rồi!
Liễu Triết Nguyên vốn nghĩ rằng, ả Hoa quốc kia mới là người đáng sợ nhất, cho nên gã mới muốn bắt ông chủ của cô ta để uy hiếp cô ta, nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng, ông chủ của cô ta cũng là một cao thủ, cũng đáng sợ chẳng kém gì.
Đám người này đều đáng sợ như vậy sao?
Người vệ sĩ đang định xông lên cứu giúp cũng ngây người ra, thân hình cứng đờ.
Tống Duẫn Chân cũng há hốc miệng, đôi mắt đẹp trợn tròn xoe, mặt đầy ngốc trệ và không dám tin.
Nàng cảm thấy, đây là mình hoa mắt sao, nếu không, thì cũng là đang nằm mơ.
Rõ ràng nhìn Diệp tiên sinh văn văn nhược nhược như một người thư sinh, khí chất ưu nhã thoải mái, nhìn thế nào cũng không giống như một người luyện võ, nhưng tại sao vừa ra tay đã chế trụ cao thủ của đối phương rồi?
Nếu như người này không phải cao thủ thì cũng vào được đây!
“Tôi nói rồi, anh đã chọn nhầm người!”
Cổ tay Diệp Mặc lại xoay tròn, lại có mấy tiếng răng rắc vang lên.
Thân thể Liễu Triết Nguyên lại run rẩy, kêu rên đau đớn.
Bỗng nhiên, gã cắn răng một cái, cánh tay còn lại nhanh chóng mò ra sau lưng, muốn nắm một thanh đao khác, nhưng bàn tay của gã còn chưa kịp chạm vào chuôi đao thì bàn tay trắng nõn kia đã vung lên, hung hăng quất lên mặt gã.
Trong khoảnh khắc đó, gã chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc ông ông, dường như óc cũng bị đánh rơi ra ngoài rồi.
Thân thể Liễu Triết Nguyên lung lay vài cái, rồi trực tiếp nằm ra đất.
“Không có phản ứng?” Diệp Mặc nhìn Liễu Triết Nguyên, lại cau mày nhìn bàn tay của mình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc có cơ hội thử kỹ năng Thể thuật của mình, kỹ năng này hơi đặc thì, bình thường chỉ có thể tập luyện chứ chưa có cơ hội sử dụng, không ngờ lần đầu tiên sử dụng lại kết thúc nhanh như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng đúng, các loại kỹ năng thăng cấp đã cải tạo cơ thể của hắn rất nhiều, chỉ riêng sức mạnh thôi cũng không phải thứ mà người bình thường chịu được rồi.
Diệp Mặc lắc đầu, nói thầm một tiếng: “Yếu đuối quá!”
Người vệ sĩ kia nghe thấy thế thì khóe miệng co quắp vài cái.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Mặc đã tràn đầy tôn kính và còn có mấy phần sợ hãi.
Lúc này, Tống Duẫn Chân mới tỉnh táo lại, nàng kêu lên: “Diệp tiên sinh, anh . . . anh. . .”
Diệp Mặc giải thích: “Tôi từng tập võ một thời gian!”
“Ừm!” Tống Duẫn Chân đờ đẫn gật đầu, ánh mắt của nàng vẫn hoảng hốt như cũ.
Rõ ràng Diệp tiên sinh đã rất tài hoa rồi, lại còn nhiều tiền như vậy, tại sao đến cả thân thủ cũng mạnh như vậy nữa? Chuyện này thật sự là quá khó tin!
Tống Duẫn Chân ngẩn ngơ nửa người thì liền cười khổ thành tiếng.
Hình như. . . Diệp tiên sinh còn biết cả y thuật nữa kìa!
Diệp Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói với người vệ sĩ kia: “Lát nữa nhớ nói rằng là anh xử lý tên này nhé!”
Nếu như để đám người đội trưởng Đường biết mình ra tay, thì chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
“A? Vâng!” Người vệ sĩ kia ngẩn ngơ, anh ta cũng không dám hỏi nhiều mà trực tiếp nhận lời.
Dưới nhà, tên đàn ông gầy gò kia đã ngã trên mặt đất, gã đang dùng cả hai tay để bò đi, gương mặt đã là một mảnh trắng bệch từ bao giờ, trong đôi mắt híp kia đã lộ ra vẻ hoảng sợ đến cực hạn.
“Quái vật! Đây chính là quái vật!”
Người phụ nữ trước mặt này, căn bản không phải là người!
Sức mạnh của tên to con kia đáng sợ đến mức nào chứ, thế mà lại bị một quyền của người phụ nữ này đánh nổ, chỉ vài chiêu đã phun máu rồi ngã ra đất, sinh tử không biết.
Chỉ còn lại một mình gã!
Tên gầy gò ngẩng đầu lên nhìn bóng người đang chậm rãi đến gần thì sợ đến mức run rẩy toàn thân như bị trúng gió.
Người ngọc lạnh lùng nhìn qua, nhẹ giọng nỉ non: “Rõ ràng tôi đã về hưu rồi, tại sao các người vẫn đến trêu chọc tôi!”
Giọng nói của nàng lại băng lạnh đến thấu xương.