“Tôi biết anh, anh rất thích tra tấn rồi giết người khác nhỉ!” Nàng ước lượng chiếc phi tiêu trong tay, hàng mày nhẹ nhàng chau lại, lộ ra vài phần căm hận.
Sưu!
Tay ngọc hất lên, phi tiêu bắn ra, trực tiếp xuyên thủng cổ họng của tên gầy gò.
Đối với nàng mà nói, thì đây chỉ làm đám lâu la mà thôi, nhưng người này thật sự rất buồn nôn, nên nàng không ngại thuận tay xử lý luôn, dù sao giết chết cũng không có phiền phức gì.
Đường Nguyệt Dao nhìn thấy tên áo đen đã tắt thở thì mới quay người, đi vào nhà.
Khi nhìn thấy người đang bị kéo ra thì nàng hơi ngơ ngác một chút, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Nàng cũng biết người này, người này cũng coi như là một cao thủ hàng đầu, cũng có chút danh tiếng, xếp hạng trên Hổ bảng cũng khá cao, thế thì tại sao lại bị thua dễ dàng như vậy nhỉ?
Nàng còn đang định đi lên giúp đỡ đây!
“Là do thân thủ của đội trưởng Bùi rất lợi hại, cộng thêm người này đã bị thương từ trước rồi!” Diệp Mặc cười giải thích qua loa cho Đường Nguyệt Dao nghe.
“A!” Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu, tiếp nhận lời giải thích này.
Cũng chỉ có khả năng này mà thôi!
Bằng không, lẽ nào là do ông chủ ra tay sao?
Ông chủ này, văn văn nhược nhược, da thịt còn trắng hơn cả phụ nữ, nhìn thế nào cũng giống một tên thư sinh, thì làm gì có bản lãnh này chứ!
“Tôi đi xem một chút, xem còn cá lọt lưới hay không!”
Đường Nguyệt Dao quay người đi xuống nhà, nàng mang theo đám nhân viên Hoa Thiên An Phòng lục soát một lượt, sau khi xác định không còn cá lọt lưới thì mới bắt đầu quét dọn chiến trường, một lát sau, bên ngoài đã có tiếng còi cảnh sát truyền vào.
Tống Duẫn Chân đi xuống ứng phó cảnh sát một chút.
Mãi cho đến ba giờ sáng, tất cả mới kết thúc.
“Không ngờ ông chú này của tôi lại phát rồ như vậy! Tống Duẫn Chân ngồi xuống, xoa xoa huyện thái dương, gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, “Có điều, như vậy cũng tốt, đám người này bị bắt hết, thì ông ta sẽ không còn người, cũng không còn bao nhiêu uy hiếp.”
Diệp Mặc đứng lên nói: “Tống tiểu thư, cô đi ngủ sớm đi! Sáng mai dậy thì chúng ta đi bệnh viện!”
Chờ cứu ông hội trưởng cũ kia tỉnh lại, thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, đến khi đó hắn có thể trở về nhà rồi.
Mới xa nhau có hai ngày, mà hắn đã nhớ hai đứa bé rồi.
Chung quy thì Diệp Mặc cũng không quen với việc tha hương đất khách quê người, nên cũng muốn về nhà sớm.
“Được!” Tống Duẫn Chân gật đầu, nàng đứng dậy đi về phòng của mình.
“Đội trưởng Đường, mấy người các cô cũng đi ngủ đi!”
Diệp Mặc nói xong thì mới trở về phòng nghỉ ngơi.
……
Tiếng nhạc thư giãn chảy xuôi trong khu nhà cao cấp rộng rãi.
Song Jung Hwan choàng áo tắm ngồi bên cửa sổ, trên tay còn cầm một ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm ngon lành.
Tuy kết quả vẫn chưa truyền về, nhưng ông ta biết, chắc chắn sẽ thành công.
Ông ta chỉ cần chờ là được.
Lần này, ông ta đã bỏ hết vốn liếng để mời nhân vật lợi hại nhất, hơn nữa, người của ông ta còn gấp đối phương mấy lần, cho nên không có khả năng thất bại.
Sau đêm nay, sẽ không còn ai có thể tranh giành với ông ta nữa, ông ta sẽ là chúa tể của tập đoàn LT.
Quyền lực và địa vị như vậy chính là những gì mà ông ta hằng mơ ước.
Cốc cốc, có người gõ cửa, sau đó một giọng nói mềm mại lanh lảnh và đáng yêu truyền vào.
“Hội trưởng!”
Có người đẩy cửa vào, là một người phụ nữ khoảng 36 37 tuổi, dung mạo xinh đẹp vũ mị, phong thái nở nang thành thục, cô ta vừa tắm rửa xong, còn cố tình thay một bộ lễ phục bó sát người, đem dáng người nở nang sung mãn của cô ta phát huy ra vô cùng tinh tế.
Cổ áo hình chữ V để lộ ra một mảnh trắng nõn và một khe sâu không thấy đáy.
Song Jung Hwan ngước mắt lên xem, trong mắt lập tức xuất hiện một vệt nóng rực.
Ông ta thích nhất loại phụ nữ xinh đẹp thành thục nở nang như vậy.
Song Jung Hwan nuốt một ngụm nước bọt, cười nói: “Triệu phu nhân!”
Người này chính là vợ của một người cấp dưới của ông ta.
Mà ông ta, thì rất thích loại phụ nữ này, ông ta luôn cảm thấy, chơi loại phụ nữ này mới có thể biểu dương địa vị của ông ta, khiến cho ông ta có một loại cảm giác thỏa mãn.
“Triệu phu nhân, cô cứ yên tâm, chuyện của chồng cô cứ để tôi lo!”
Người phụ nữ kia chậm rãi đi qua, cô ta mặc cho Song Jung Hwan xoa cằm, xoa má của mình, dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn mình.
Cô ta không hề kháng cự chút nào, trái lại còn lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Người trước mặt này sắp sửa khống chế toàn bộ tập đoàn LT, đúng lúc đó, vị này sẽ trở thành một trong những người có quyền lực lớn nhất nước H, có thể dính vào nhân vật như vậy, thì đã là vinh hạnh của cô ta rồi.
“Có lời hứa hẹn này của hội trưởng thì tôi yên tâm rồi!”
Cô ta cười híp mắt, chậm rãi cúi người, dùng đôi môi đỏ kia để hôn lên đôi chân, lại hôn lên . . .
Song Jung Hwan ngả người về phía sau, liếc mắt nhìn điện thoại di động, vẫn chưa có tin tức.
“Sắp hai giờ sáng rồi, sao lâu thế nhỉ!”
Song Jung Hwan nhíu mày nhìn thoáng qua đồng hồ, ông ta thì thầm một câu, tuy rằng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không quá để ý, rất nhanh đã nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ hưng phấn.