Khoảng mười phút đồng hồ sau, Song Jung Hwan vẫn đang hưởng thụ, bỗng nhiên điện thoại di động rung lên.
Ông ta lập tức mở mắt, mừng như điên mà cầm điện thoại di động lên nghe.
“Alo! Thế nào rồi? Sao lại lâu như vậy? Cái. . .cái gì?”
Ông ta gào to vài câu, sắc mặt liền trở nên cứng đờ, tiếp đó hai mắt trợn trừng lộ vẻ không thể tin nổi.
“Không! Không thể nào!” Song Jung Hwan ngây người nửa ngày, rồi đứng bật dậy, giận dữ gào thét: “Nhiều người như vậy thì làm sao có thể thất bại! Chỉ là một người phụ nữ, một tên nhãi ranh Hoa quốc, mà các người cũng không bắt được à? Cả đám đều là phế vật sao?”
Người phụ nữ kia lập tức bị ông ta hất lên mặt đất, rồi kêu đau thành tiếng.
“Chết nhiều như vậy? Còn lại đều bị bắt? Tại sao mày không bị bắt nốt đi? Đám phế vật ngu xuẩn này!”
Song Jung Hwan đi qua đi lại, không ngừng gào thét đầy phẫn nộ, thần sắc đã có chút điên cuồng.
Vốn cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ cần chờ tin tốt là được, nhưng mà kết quả lại là một tin dữ, đám người của ông ta bị thương vong quá nửa, còn lại đều bị bắt giữ, chỉ có một hai người trên xe mới trốn thoát.
Mà cô cháu gái kia thì chẳng mất một sợi tóc nào.
Vậy bây giờ phải làm sao?
Ông ta đã không còn người để sử dụng nữa rồi!
Bây giờ, ông ta lấy cái gì để chống lại cô cháu gái kia?
Song Jung Hwan tức giận đập mạnh điện thoại di động, ông ta lại đi qua đi lại, mặt mũi tràn đầy vẻ nóng nảy và giận dữ.
Rất nhanh, ông ta lại lộ ra vẻ chán nản và tuyệt vọng, khi ngồi xuống thì lại điên cuồng đập vào đầu mình.
Kế hoạch cuối cùng đã thất bại, hiện giờ ông ta đã không còn cơ hội!
Bây giờ nên tính xem, cái mạng của mình có thể giữ được hay không!
“Không sao không sao, nó sẽ không dám động vào mình! Nó còn quá non! Lần này thất bại cũng không sao, mình vẫn òn cơ hội!” Song Jung Hwan lẩm bầm vài câu thì dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy tính chuyện sau này.
Người phụ nữ ngã trên đất đã ngồi dậy, quỳ tại chỗ, nhỏ giọng kêu lên.
“Hội trưởng?”
“Đi đi, đi đi!” Song Jung Hwan liếc mắt nhìn qua rồi trực tiếp vung tay, đến lúc này rồi, thì ông ta nào còn tâm trạng nữa.
Người phụ nữ kia vội vàng đứng dậy, hoảng hốt đi ra ngoài.
Một lát sau, đứa cháu trai kia của ông ta gọi điện thoại đến, đầu dây bên kia truyền ra những tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc của quán bar.
“Alo! Chú, chuyện xong rồi chứ! Hôm nay chúng ta phải mở party chúc mừng thôi!”
“Còn chúc mừng? Mày vẫn nên lo cho cái mạng nhỏ của mình đi!” Song Jung Hwan giận dữ đến mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng: “Chị gái của mày vẫn đang sống rất tốt đấy!”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, sau đó lại có vài tiếng ầm ầm và tiếng kêu gào đau đớn, dường như có ai bị ngã.
“Chú, tại sao có thể như vậy? Vậy . . . vậy phải làm gì bây giờ?” Giọng nói đã có chút run rẩy.
“Có phải chỗ cháu vẫn còn người hay không, mau mang đến đây cho chú, cháu cũng qua đây luôn đi, chị của cháu không dám làm gì chúng ta đâu, cho nên cháu không cần quá lo lắng, nhưng mà, vẫn phải đề phòng một chút.”
“Vâng vâng!” Bên kia vội vàng cúp máy.
Song Jung Hwan đặt điện thoại xuống, thì cau mày, làm thế nào cũng nghĩ không ra.
“Rõ ràng người của mình nhiều gấp mấy lần, lại còn có nhiều cao thủ như vậy, thế thì thất bại kiểu gì?”
Ông ta đã lên kế hoạch phân tán người của cô cháu gái kia, cho nên lần hành động này vốn phải thành công 100%, đến cùng là vấn đề nằm ở đâu?
Một đêm này, Song Jung Hwan đều lo lắng và hoang mang, không tài nào chợp mắt nổi.
Chín giờ sáng, ông ta đang định chợp mắt một lúc, thì bị tiếng điện thoại di động làm cho tỉnh lại.
“Cái gì? Nó xin làm phẫu thuật? Mời một bác sĩ Hoa quốc mổ chính? Nó. . . nó điên rồi à?”
Song Jung Hwan cúp điện thoại, tỉnh táo suy nghĩ một chính thì bỗng nhiên lại cười.
“Đây là. . . chuyện tốt mà!”
Bệnh của anh trai ông ta đã hết thuốc chữa rồi, nhưng ít ra vẫn còn sống, hiện giờ đứa cháu gái này lại muốn làm loạn, chẳng may phẫu thuật thất bại, trực tiếp chết mất, thì sẽ coi như là sai lầm của đứa cháu gái này, mình có thể mượn cơ hội này để làm vài thứ.
Nếu là vậy, thì đứa cháu gái này càng không dám động vào mình.
Tống Tuấn Hạo cũng nghĩ ra điểm này nên cũng cười to: “Ha ha!”
Chị ta thật sự là ngu xuẩn, vốn có thể an an ổn ổn tiếp quản tập đoàn, thì lại muốn làm phẫu thuật, nếu như cha vì thế mà mất thì chị ta sẽ phạm phải sai lầm lớn, địa vị trong gia tộc cũng tụt dốc không phanh.
“Đi, chúng ta đi bệnh viện, ca phẫu thuật đã bắt đầu được một lúc rồi, chúng ta chạy đến nơi là có thể nhìn trò cười của chị gái cháu rồi.”
Hai chú cháu thu thập một chút, rồi hứng thú bừng bứng chạy đến bệnh viện.
Trên đường đi, cả hai bọn họ còn suy nghĩ đắn đo, xem lát nữa nên biểu hiện như thế nào thì sẽ tốt hơn.
Nhưng mà vừa tiến vào bệnh viện, vừa nhìn thấy đám họ hàng thân thích thì hai người họ đã ngây ngẩn cả người, đám người này nào có bi thương hay tức giận gì đâu, trái lại còn vui vui vẻ vẻ, cười cười nói nói, để cho hai người bọn họ mờ mịt, ngẩn người tại chỗ.