“Anh là ông chủ ở đây?”
Cô gái váy tĩm hơi sửng sốt, cảm thấy khó tin.
Người này chỉ khoảng 23 24 tuổi, còn trẻ như vậy mà lại là ông chủ của khách sạn Độ Giả xa hoa này sao?
“Vị này là chủ tịch Diệp của chúng tôi!” Nhân viên tiếp tân cũng lên tiếng.
“Chủ tịch Diệp?”
Cô gái mặc quần ngắn lập tức trừng to mắt, hiện ra vẻ ngơ ngác.
Cuối cùng thì nàng cũng xác định, người thanh niên đẹp trai trước mắt này chính là vị Diệp tiên sinh hôm đó, là vị đại gia giàu có đã mua cả một tòa nhà trong khu Quốc tế Tinh Quang!
Anh ta có cả một tòa nhà, thêm một cái khách sạn xa hoa nữa cũng là chuyện bình thường.
“Thì ra anh là ông chủ ở đây! Bảo sao cái khách sạn rách nát này lại cứng nhắc như vậy.” Cô gái váy tím lấy lại tinh thần, cười khẩy: “Khách sạn này có loại ông chủ mắng cả khách hàng như anh, thì sớm muộn gì cũng phá sản.”
“Vậy à?” Diệp Mặc cười nhạo.
“Anh chờ đấy, tôi sẽ bóc phốt khách sạn của anh, để cho những người khác xem khách sạn này làm ăn kiểu gì.” Cô gái váy tím khua chiếc điện thoại di động ở trên tay, mở miệng ra mắng.
Diệp Mặc nhếch miệng cười.
“Phá sản thì phá sản thôi, cũng không sao cả!” Diệp Mặc cười thờ ơ.
Cô gái váy tím hơi mình, khuôn mặt cũng cứng lại.
Cái gì gọi là phá sản cũng không sao?
Một ông chủ có thể nói ra câu này à?
“Anh chờ đấy, nhất định tôi sẽ bốc phốt khách sạn này của các người.” Cô gái váy tìm không biết nói gì hơn, chỉ có thể ra vẻ hung dữ lặp lại một lần.
“Nói xong chưa? Nói xong thì cút đi.” Diệp Mặc ra vẻ không kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người.
Diệp Mặc rất chán ghét loại người không có tố chất như vậy.
“Hừ, chỉ là một cái tiệm nát, lại có thêm một ông chủ đần độn, thế mà còn tự xưng là khách sạn xa hoa, theo tôi thì cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi, Đường Bảo Nhi, bọn mình đi thôi.”
Cô gái váy tím mắng một trận, rồi phất tay đi ra ngoài.
Nhưng mới đi được vài bước, cô gái váy tím phát hiện không có ai đi theo mình.
“Đường Bảo Nhi, cậu còn ngây ra đó làm gì, đi thôi!” Cô gái váy tím quay người lại nói.
“Tiểu U, cậu đi trước đi, mình sẽ ở lại đây một đêm.” Cô gái tên là Đường Bảo Nhi cười ngượng.
“Cái gì?” Cô gái váy tím sợ ngây người, hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Đều đã đến mức này rồi, vì sao Đường Bảo Nhi còn muốn ở lại đây?
Đầu óc nàng bị nước vào rồi sao?
“Diệp tiên sinh, thật xin lỗi! Tính tình của bạn tôi hơi nóng nảy, mong anh đừng chấp nàng, tôi thay nàng xin lỗi anh.” Đường Bảo Nhi lộ ra nụ cười áy náy nói với Diệp Mặc.
“Diệp tiên sinh lợi hại như vậy, làm sao có thể để khách sạn phá sản chứ! Theo tôi thì khách sạn này rất tốt, nhất định sẽ càng ngày càng phát triển.” Tiếp đó, Đường Bảo Nhi lộ ra nụ cười lấy lòng và nhiệt tình.
Cô gái váy tím đứng bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm.
Đây là chị em tốt của mình sao?
Vì sao mình không nhận ra?
“Cho tôi đặt một phòng tốt nhất, lần này không cần giảm giá, à đúng rồi, có thẻ hội viên hay không, cũng làm cho tôi một cái.” Đường Bảo Nhi quay sang nói với nhân viên tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mặc.
Diệp Mặc cau mày, một lát sau vẫn gật đầu.
Buôn bán mà, làm gì có chuyện khách đến lại không nhận.
Một lát sau, nhân viên tiếp tân đã làm xong thủ tục.
Đường Bảo Nhi nhận được thẻ phòng, lại quay người cười với Diệp Mặc.
“Đường tiểu thư, tôi dẫn cô đến phòng.” Một nhân viên phục vụ đi đến dẫn nàng đi vào thang máy.
“Đường Bảo Nhi, chờ mình một chút! Mình cũng ở đây.”
Cuối cùng thì cô gái váy tím cũng lấy lại tinh thần, hô lên một tiếng rồi vội vã đuổi theo.
“Vị tiểu thư này, nếu như cô muốn ở thì phải đăng ký một chút.” Nhân viên tiếp tân nói.
“Được được được!”
Cô gái váy tím vội vàng lấy thẻ căn cước ra đăng ký, rồi cuống quít đuổi theo.
“Đường Bảo Nhi, cậu làm gì thế, cậu không thấy ông chủ kia vừa đối xử với chúng ta như nào sao, như vậy mà cậu còn muốn ở đây à? Còn muốn phòng đắt nhất nữa, đầu cậu bị nước vào rồi sao? Hay là cậu coi trọng gương mặt của anh ta rồi?”
Sau khi đuổi kịp, thì cô gái áo tím nói với giọng oán trách.
“Mình thừa nhận là anh ta rất đẹp trai, nhưng mà anh ta đối xử với chúng ta như vậy, sao có thể nhịn chứ! Hơn nữa anh ta cũng chỉ là chủ của một khách sạn mà thôi, có thể có bao nhiêu tiền chứ, còn không nhiều tiền bằng fan của mình nữa! Mấy fan trên bảng donate của cậu cũng nhiều tiền hơn anh ta.”
Đường Bảo Nhi nghe thấy thế thì cười.
“Tiền của mấy vị fan đó của cậu, có lẽ còn không bằng số lẻ của anh ta ý chứ.”
“Không…không thể nào!” Cô gái váy tím ngẩn ngơ, lắc đầu nói.
Fan trên bảng donate của mình rất có tiền, có một người là ông chủ lớn, đã donate cho mình hơn 1 triệu NDT rồi, tính tài sản thì chắc cũng phải có vài chục triệu là ít.