Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 951 - Chương 951: Tống Duẫn Chân: Không Biết Nên Cảm Tạ Thế Nào!

Chương 951: Tống Duẫn Chân: Không biết nên cảm tạ thế nào! Chương 951: Tống Duẫn Chân: Không biết nên cảm tạ thế nào!

Tống Duẫn Chân cười nói: “A! Vị này là Diệp tiên sinh, sao thế, chú không biết anh ấy à? Chú nên biết mới đúng chứ! Đúng rồi, anh ấy chính là người đã thực hiện ca phẫu thuật này!”

“Cái gì?” Toàn thân Song Jung Hwan chấn động kịch liệt, rồi ngơ ngác tại chỗ.

Người giúp cô cháu gái này lật ngược thế cờ là người này, người cứu anh cả mình cũng là người này, hóa ra ông ta thua ở trong tay người Hoa quốc này!

“Không thể nào. . .” Tống Tuấn Hạo ở một bên vẫn lẩm bẩm như một kẻ ngu ngốc.

Anh ta thật sự không thể tiếp nhận được chuyện này, cũng không thể chấp nhận sự thật này!

Diệp Mặc mỉm cười với Tống Tuấn Hạo, nói: “Tống công tử, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt rồi!”

Tống Tuấn Hạo ngước mắt lên xem, toàn thân không khỏi run lên, anh ta lại nhớ đến cuộc điện thoại kia, khi đó, anh ta chỉ cảm thấy người này chỉ kêu gào ầm ĩ mà thôi, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì anh ta lại cực kỳ hối hận, trong lòng thì vô cùng sợ hãi.

Người này. . . quá đáng sợ!

Tống Duẫn Chân cười tủm tím nói: “Chú Jung Hwan, hôm nay chú cũng đừng về nhà! Mấy vị này sẽ dẫn chú đến một nơi rất tốt, chờ đến khi cha tỉnh lại thì cha sẽ gặp chú, sẽ không lâu đâu, cùng lắm là một hai ngày thôi, còn cả Tuấn Hạo và chú Nhân Tuấn nữa, hai người cũng đi cùng đi!”

Tuy nàng đang cười, nhưng giọng nói của nàng lại lạnh như băng, và không có phép kháng cự.

Tống Duẫn Chân nói xong thì đưa mắt ra hiệu, mấy người phía sau liền tiến lên bao vây lấy đám người Song Jung Hwan.

Song Jung Hwan nhìn hai bên rồi chán nản thở dài, ông ta cũng không phản kháng.

“Dẫn đi đi!” Tống Duẫn Chân quát nhẹ, lại quay người nhìn về phía Diệp Mặc ở một bên: “Diệp tiên sinh, chúng ta đi thôi!”

Hai người đi vào phòng bệnh.

Diệp Mặc kiểm tra tình trạng của bệnh nhân, lại kê mấy đơn thuốc, sau đó mới đi thay quần áo.

Đến khi Diệp Mặc quay lại phòng bệnh, Tống Duẫn Chân mới đừng dậy từ bên cạnh giường bệnh, khom người trịnh trọng cảm ơn.

“Diệp tiên sinh, tôi thật sự không biết làm gì để cảm tạ anh!”

Khi nàng nâng người lên, trong đôi mắt đẹp bình tĩnh của nàng lại có một chút phức tạp.

Nàng thật sự không biết nên làm gì để cảm ơn Diệp tiên sinh, trong lòng nàng cũng có rất nhiều tâm tình nhưng không biết biểu đạt thế nào, có lẽ cũng không thích hợp biểu đạt ra, chỉ có thể một mực chôn giấu ở trong lòng như vậy.

“Không cần đâu!” Diệp Mặc cười khoát tay, nói: “Tôi kê đơn thuốc, cứ uống theo đơn là sẽ khá hơn thôi, chuyện này cũng sắp kết thúc rồi, ngày mai tôi sẽ đi về nước!”

“Ngày mai đã đi rồi?”

Tống Duẫn Chân giật mình, ánh mắt lại trở nên ảm đạm hơn.

Nàng vốn định chờ cha tỉnh lại thì sẽ tiễn Diệp Mặc.

“Đúng rồi, Diệp tiên sinh, còn có một chuyện, à không, còn có một người cần giải quyết!” Bỗng nhiên, nàng nhớ đến chuyện gì đó, liền gọi vài cuộc điện thoại để phân phó vài câu.

……

Một chiếc Aston Martin màu đen lao nhanh trên đường cái.

Mục tiêu của chiếc xe này là sân bay.

Trong xe, Kwon Jae Woo điên cuồng nhấn ga, không ngừng tăng tốc.

“Nhanh! Nhanh hơn nữa!”

Gương mặt đẹp trai của anh ta tràn đầy vẻ lo lắng và sợ hãi.

Vốn tưởng rằng Tống công tử có thể thành công vặn ngã người phụ nữ kia, nhưng kết quả lại là. . . Đúng là phế vật, buổi tuối hôm qua, khi anh ta nhìn thấy Tống công tử bỏ chạy thì đã có dự cảm chẳng lành rồi.

Sáng hôm nay, anh ta gọi điện cho Tống công tử thì đối phương lại không nghe máy, anh ta lập tức nhận ra, chắc chắn là có vấn đề rồi.

Tống công tử đổ, người phụ nữ kia ngồi vào vị trí đó, anh ta triệt để xong đời!

Cho nên, anh ta vội vàng thu dọn đồ đạc để chạy trốn, chỉ cần chạy ra khỏi nước H thì anh ta vẫn còn một đường sinh cơ.

Nhưng mới đi được một lúc thì anh ta đã phát hiện phía sau có một cái đuôi, hiển nhiên, anh ta đã bị theo dõi.

Bây giờ, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến sân bay, bay ra nước ngoài thì anh ta mới có thể sống sót!

“Thoát rồi? Ha ha!”

Kwon Jae Woo phóng nhanh như gió một lúc, khi nhìn qua kính chiếu hậu thì đã không thấy chiếc xe kia đâu nữa, anh ta lập tức mừng như điên, cười ha ha, còn vỗ mạnh lên vô lăng, rồi cố gắng duy trì tốc độ để lao nhanh đến sân bay.

Kwon Jae Woo đến sân bay, nhanh chóng đỗ xe, kéo hành lý xuống, rồi vội vàng chạy vào bên trong.

Nhưng mà vừa qua một ngã rẽ, thì đã có mấy bóng người lóe lên, che miệng, trùm đầu, vứt lên xe.

Khoảng tầm nửa tiếng sau, khăn trùm đầu được bỏ ra, Kwon Jae Woo phát hiện mình đang ở bờ sông.

Anh ta nhìn về phía bóng lưng trước mặt, run giọng nói: “Tống. . . Tống . . . Tống tiểu thư?”

Tống Duẫn Chân quay người, lạnh lùng nheo mắt nhìn Kwon Jae Woo.

“Tống tiểu thư, xin ngài hãy tha cho tôi một mạng, tôi . . . tôi không dám nữa! Sau này tôi sẽ nghe lời ngài, làm một con chó của ngài.” Kwon Jae Woo quỳ xuống đất, dập đầu bình bịch, còn khóc ròng ròng.

“Làm chó cho tôi? Anh xứng sao?” Tống Duẫn Chân cười nhạo, nàng hiện lên vẻ căm hận.

Bình Luận (0)
Comment