Rất lâu sau, Phó Tư Vi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lần này, nội tâm của nàng rung đọng mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, Diệp Mặc đã nhiều tiền lại còn có tài hoa, thế mà đến cả phương diện học thuật cũng lợi hại như vậy sao?
Diệp Mặc. . . thật sự là không thể tin nổi!
Nếu như không phải chính miệng Viện Sĩ Vương nói ra, thì đánh chết nàng cũng không tin chuyện này, cho dù là chính miệng Diệp Mặc nói thì nàng cũng sẽ không tin.
Trần Bách Vĩ ở bên cạnh lại giật mình, mặt đầy hoảng hốt.
“Sinh vật Thần Châu thật sự là của anh ta?”
“Đúng vậy!” Cao Vũ gượng cười.
Anh ta tuyệt đối không nhớ nhầm chuyện này.
Trần Bách Vĩ nghe vậy thì toàn thân run lên, sắc mặt trở nên tái nhợt và chán nản, anh ta há hốc miệng, nhưng lại không nói ra được một câu nào.
Xem ra cũng không phải trùng tên rồi, xem ra vị này chính là tên yêu nghiệt mà bác Vương vừa nhắc đến!
Thế mà ban nãy mình còn khoe khoang, thậm chí khinh người người này, mở miệng ra là mỉa mai chế nhạo, bây giờ nghĩ lại thì mình mới là kẻ đáng cười, e rằng người này vẫn luôn coi mình là một tên hề!
Trần Bách Vĩ nghĩ như vậy thì sắc mặt dần dần đỏ lên vì vô cùng quẫn bách.
Anh ta lại nhớ đến chuyện ban nãy trên bàn cơm, hai chữ hiểu sơ của người này khiến cho mặt anh ta lại nóng lên, người ta khiêm tốn nên mới nói như vậy, chính mình lại cho rằng người ta đang khoác lác.
“Là cậu thật à! Ah ah! Không ngờ hôm nay lại được gặp cậu ở chỗ này, đúng là duyên phận mà!” Vương Tồn Hạo lấy lại tinh thần thì cười ha ha, lại đưa tay bắt lấy tay của Diệp Mặc, rồi nắm mạnh một cái.
Ông ta vừa dò xét vừa tán thưởng: “Không tệ! Không tệ! Người trẻ tuổi rất không tệ nha!”
Sau đó, Vương Tồn Hạo lại lầm bẩm, oán giận nói: “Thằng nhóc Kiến Hoa kia cũng không nói với tôi rằng cậu đẹp trai như vậy, nếu như thằng nhóc đó nói thì tôi đã nhận ra cậu từ lâu rồi, thằng nhóc đó thật là, không giới thiệu cho tôi thì thôi đi, lại còn che che giấu giấu nữa.”
“Anh ấy. . .”
Diệp Mặc cũng hàn huyên với Viện Sĩ Vương, hắn còn cố tình dẫn đề tài về vị Hà Kiến Hoa kia, và cả sinh vật Thần Châu nữa, hắn sợ vị này hỏi mình học trường nào. . . bla bla, vậy thì sẽ không dễ giải thích.
Hai người vừa cười vừa nói chuyện, không khí rất hòa hợp.
Đám người sau lưng Vương Tồn Hạo cũng đã thay đổi thái độ, bọn họ cũng nghe được, vị thanh niên đẹp trai không thể tưởng tượng nổi này lại chính là ngôi sao mới nổi đang dần dần bay lên của giới khoa học, đến ngay cả Viện Sĩ Vương cũng phải kính nể và coi trọng.
Hơn nữa, hình như người này cũng rất có tư bản, công ty sinh vật Thần Châu đang rất nổi tiếng kia cũng là của người trẻ tuổi này.
Bọn họ không khỏi lộ ra nụ cười nóng bóng, và vô cùng khách khí.
Trò chuyện được một lúc, Vương Tồn Hạo nhìn đồng hồ, rồi nhỏ giọng kêu lên: “Ah! Sắp đến giờ rồi! Tiểu Diệp, cậu cho muốn vào trong nghe một chút không?”
Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu! Buổi chiều sinh vật Thần Châu còn có việc, nên tôi phải chạy qua bên đó!”
“Cũng được! Với tài nghệ của cậu thì cũng không cần nghe mấy thứ này, cậu đi về bận rộn đi, hôm nay rảnh thì tôi sẽ qua sinh vật Thần Châu thăm cậu!” Vương Tồn Hạo cười nói: “Vậy. . . tôi đi trước nhé! Bách Vĩ, đi thôi!”
Ông ta nói xong còn vẫy tay với Trần Bách Vĩ một cái, rồi mới quay người đi vào trong đại sảnh.
“A!” Trần Bách Vĩ lên tiếng, anh ta liếc mắt nhìn qua một chút, nhưng không dám nói tiếng nào, chỉ cúi đầu đi theo vào trong.
Diệp Mặc người quay nhìn về phía hai người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ, hỏi: “Hai người có muốn vào nghe không?”
“Không không không! Không cần!” Cao Vũ vội vàng lắc đầu.
Khi đến đây, thì đúng là anh ta rất muốn vào nghe một chút, thuận tiện lôi kéo quan hệ với người anh em họ Trần kia, nhưng bây giờ, anh ta lại cảm thấy không cần thiết nữa, nịnh bợ vị này mới là quan trọng nhất.
Người anh em họ Trần kia chỉ có gia thế hiển hách nên mới có thể quen biết các nhân vật như Viện Sĩ, nhưng vị này thì lại khác, chính bản thân vị này cũng rất lợi hại, khiến cho Viện Sĩ cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
So sánh như vậy, hiển nhiên là vị này mạnh hơn nhiều.
Chớ đừng nói là vị này còn rất giàu có nữa!
Cao Vũ lại quay sang nhìn bạn gái ở bên cạnh, chỉ thấy bạn gái mình đang nhìn chằm chằm vào người anh em này với ánh mắt hoảng hốt, dường như ánh mắt kia hơi khác thường, trong lòng anh ta không nhịn được mà cười khổ.
Từ sau lần gặp mặt trước, Nhã Kỳ thường xuyên nhắc đến người bạn học cũ này, thì ánh mắt kia giống như đang tỏa sáng vậy, mỗi khi nhắc đến Tô Thiên Hậu thì ánh mắt đó lại ảm đạm đi vài phần, tất nhiên anh ta cũng hiểu được chút tâm tư của Nhã Kỳ.
Chẳng qua là, anh ta cũng không để ý lắm, dù sao, nếu như đổi lại là anh ta, thì cũng có thể sẽ như vậy.
Mọi người cùng đi ra ngoài, đi được vài bước thì Diệp Mặc hỏi: “Mọi người có muốn qua sinh vật Thần Châu xem không?”
Phó Tư Vi hơi ngơ ngác một chút, rồi gật đầu nói: “Cũng được!”
Chỉ cần có thể ở cùng với Diệp Mặc lâu hơn một chút, thì đi đâu cũng được.
“Được được!” Cao Vũ thì gật đầu như giã tỏi.
“Vậy thì đi thôi!”
Mọi người đi đến chỗ đỗ xe, sau đó bắt đầu đi đến sinh vật Thần Châu.