“May mắn?” Vương Tồn Hạo nghe thấy thế thì bật cười, khoát tay nói: “Cháu căn bản không biết gì cả, cháu cho rằng đấy là may mắn sao? Trên đời này nào có ai may mắn như vậy chứ! Vị đó. . . chính là một tên yêu nghiệt đấy, mặc kệ là khoản thuốc mới nghiên cứu ra, hay là mấy loại thuốc còn lại, tất cả đều được vị đó hướng dẫn và chỉ điểm thì mới thành công đấy!”
“Cái. . . cái gì?” Trần Bách Vĩ nghe xong thì ngẩn ngơ, hai mắt mở to tràn đầy chấn động và khó tin.
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
“Năng lực của vị đó rất kinh khủng! Trình độ của vị đó đã đạt đến độ cao hàng đầu thế giới rồi đấy, có thể bác cũng không bằng cậu ta trên phương viện chế dược sinh vật này đâu!” Vương Tồn Hạo nói xong thì thở dài, lộ ra vẻ thổn thức.
“Điều này. . .” Trần Bách Vĩ trợn tròn mắt, anh ta cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Rõ ràng bác Vương đã nói là người kia không nhiều tuổi lắm, chỉ 23 24 tuổi mà thôi, cái tuổi này thì làm sao có thể có trình độ cao như vậy được? Đừng nói là trong nước, đến cả nước ngoài cũng chưa từng nghe nói qua một nhân vật như vậy!
Vương Tồn Hạo thấy dáng vẻ này của Trần Bách Vĩ thì mỉm cười, thở dài nói: “Có phải cháu không tin không? Nói thật thì bác cũng không tin lắm, nhưng lời này là do học trò của bác nói ra, cho nên không thể giả được!”
Trần Bách Vĩ há to miệng, nửa người không nói gì.
Anh ta cũng bị rung động đến mức nói không nên lời.
Anh ta cảm thấy, thiên phú của mình đã coi như là kiệt xuất trong giới khoa học rồi, nhưng mà không ngờ, trong nước vẫn còn một tên yêu nghiệt, quái vật như vậy!
Diệp Mặc ở bên cạnh nghe thấy thế thì sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
Hắn chợt hỏi thăm: “Viện Sĩ Vương, học sinh của ngài tên là gì vậy?”
Trần Bách Vĩ trừng mắt liếc qua, tức giận nói: “Có quan hệ gì đến anh mà hỏi!”
Nếu như người tên là Diệp Mặc kia thật sự giống như những gì bác Vương vừa nói, thì đây là một nhân vật yêu nghiệt vô cùng ghê gớm, cũng chẳng có nửa xu quan hệ gì với tên phú nhị đại không học thức không nghề nghiệp này.
Vương Tồn Hạo liếc mắt nhìn qua một chút, ông ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời: “Cậu ấy tên là. . . Hà Kiến Hoa!”
“Hóa ra là Hà Kiến Hoa!” Diệp Mặc khẽ giật mình, rồi lại cười.
Hắn cũng có ấn tượng rất sâu với Hà Kiến Hoa này, tính tình của người này rất bướng bỉnh, lần đầu tiên hắn đến sinh vật Thần Châu thì Hà Kiến Hoa này còn nhảy ra chống đối hắn, cũng không thèm khách khí với một ông chủ như hắn.
“Cậu. . . cậu. . .cậu biết Hà Kiến Hoa?”
Vương Tồn Hạo hơi giật mình, đôi mắt mở to lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Nghe giọng điệu của người này, thì hình như là quen biết người học sinh kia của mình, nhưng mà chuyện này có thể sao?
Chẳng lẽ, Diệp Mặc ở trước mặt này, cũng chính là Diệp Mặc ông ta vừa nhắc đến?
Diệp Mặc cười nói: “Quen chứ, rất quen là đằng khác! Không ngờ Viện Sĩ Vương ngài lại là thầy của anh ấy!”
Tiếp đó, Diệp Mặc gật đầu, khiêm tốn nói: “Đúng rồi! Công ty sinh vật Thần Châu là của tôi, nhưng cũng không quá khoa trương như những gì Viện Sĩ Vương ngài vừa nói, tôi còn trẻ, kinh nghiệm nông cạn, vẫn kém Viện Sĩ Vương ngài nhiều lắm!”
Vương Tồn Hạo nghe xong thì sắc mặt cứng đờ, cả người đều ngây dại.
Vậy mà thật sự là cậu ta?
Một yêu nghiệt tuyệt thế như vậy lại là một người thanh niên có tướng mạo đẹp đến mức khó tin?
Chuyện này. . .
Trong lòng ông ta tràn đầy hoảng hốt, rung động, và hoàn toàn không thể tin nổi.
Trần Bách Vĩ ở một bên cũng sợ ngây người, hai mắt trợn tròn xoe đã tràn đầy rung động đến cực hạn.
Rất nhanh, anh ta đã lấy lại tinh thần, ra sức lắc đầu, quả quyết quát lên: “Không! Không thể nào! Gạt người, anh đang gạt người!”
Đây chỉ là một tên phú nhị đại bình thường thôi mà, làm sao lại có thể là một yêu nghiệt, thiên tài như vậy chứ!
“Công ty sinh vật Thần Châu là của anh ấy!” Cao Vũ nhỏ giọng nói, thần sắc cũng hơi hoảng hốt.
Anh ta cũng cực kỳ rung động, người anh em họ Diệp này có nhiều tiền như vậy thì cũng thôi đi, giờ lại còn thông mình như vậy, đến Viện Sĩ Vương cũng phải tán thưởng, thậm chí còn nói ra một câu là mình bằng nữa.
Chuyện này, quả thật là cực kỳ hoang đường giống như đang nằm mơ!
Người anh em họ Diệp này lợi hại như vậy sao?
Lý Nhã Kỳ ở bên cạnh cũng há hốc mồm, mặt đầy rung động, tâm thần trống rỗng, ánh mắt của cô nhìn thẳng về phía Diệp Mặc, bỗng nhiên chỉ cảm thấy cực kỳ lạ lẫm và thần bí.
Ngày xưa, rõ ràng Diệp Mặc rất bình thường, ấn tượng để lại cho cô chính là ngheo, đến cả thi đại học cũng thi không tốt, nhưng bây giờ, cô lại phát hiện ra Diệp Mặc có rất nhiều tiền, thậm chí còn cực kỳ thông minh nữa.
Loại tương phản mãnh liệt khiến cho cô không thể nào tiếp nhận nổi.
Diệp Mặc. . . đến cùng còn có bao nhiêu bí mật nữa?
Cô cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc như vậy, những suy nghĩ trong lòng lại dâng lên ào ào, không thể nào bình tĩnh nổi.
“Diệp Mặc, bạn. . .”
Phó Tư Vi ở bên cạnh Diệp Mặc cũng kinh ngạc mà bật thốt lên một câu , gương mặt long lanh của nàng cũng hiện lên một vệt chấn động mãnh liệt, đến cả hô hấp của nàng cũng theo đó mà dồn dập lên, lồng ngực thì đang chập trùng kịch liệt.