Trần Bách Vĩ ở một bên cũng hơi ngẩn người, anh ta cũng không ngờ tên này lại vô lễ như vậy.
Sắc mặt Trần Bách Vĩ lập tức trầm xuống, lộ ra vài phần buồn bực.
Trong nhà có ít tiền thì không tầm thường sao! Nhìn thấy một Viện Sĩ mà cũng dám vô lễ như vậy, đúng là không có tố chất!
Trần Bách Vĩ không nhịn được mà châm chọc nói: “Này! Cha mẹ anh không dạy anh khi nắm tay với bậc cha chú phải dùng hai tay à?”
Diệp Mặc còn chưa lên tiếng thì Vương Tồn Hạo đã cười nói: “Ấy! Bách Vĩ, không có việc gì! Không có việc gì! Cần gì để ý chuyện nhỏ như vậy chứ!”
Từ xưa đến nay ông ta là loại người không câu nể tiểu tiết.
“Trong nhà có tiền thì không tầm thường sao! Thì có thể không có giáo dưỡng như vậy sao! Biết thế thì tôi đã không dẫn anh đến rồi!” Trần Bách Vĩ vẫn không chịu buông tha, giọng điệu của anh ta càng chanh chua và xem thường hơn.
Vương Tồn Hạo cười nói: “Vị này. . . là. . .?”
Trần Bách Vĩ hừ một tiếng, cười nhạo nói: “Cháu cũng không biết, nhưng không phải người Đế Kinh, trong nhà cũng có chút tiền!”
Vương Tồn Hạo dò xét một phen, rồi cười nói: “Anh bạn trẻ, khí chất không tệ lắm đâu, cậu tên gì vậy?”
Tướng mạo của người trẻ tuổi này rất hơn người, khí chất và thần thái cũng vô cùng xuất chúng.
“Diệp Mặc!”
“Diệp. . .Mặc? Cái tên này cũng không tệ nhỉ!” Vương Tồn Hạo mỉm cười khách sáo một câu, nhưng mà sau đó, hình như ông ta nghĩ đến thứ gì đó nên giật mình, thì thào một câu: “Cái tên này. . . hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?”
Trần Bách Vĩ cười nói: “Hả? Bác Vương, bác đã nghe qua cái tên này á? Có phải bác nhớ nhầm hay không, hoặc là trùng tên thôi, cái tên này cũng rất bình thường, có rất nhiều người trùng tên mà!”
Với địa vị của bác Vương thì làm sao có thể nghe qua tên của người này chứ, phải biết, người này chỉ là một phú nhị đại mà thôi, làm gì có tư cách lọt vào mắt của bác Vương chứ!
“Tôi thật sự nhớ ra cái tên này rồi, nhưng có thể là trùng tên đi!”
Vương Tồn Hạo lại nheo mắt đánh giá người thanh niên trước người, gương mặt ông ta hiện lên vẻ chần chờ.
Cái tên Diệp Mặc này, đoạn thời gian trước ông ta đã được nghe nói qua, thế nhưng mà, ông ta thật sự không thể liên hệ người đó với người thanh niên đẹp trai ở trước mặt này.
Trần Bách Vĩ cười nói: “Khẳng định là như vậy!”
Diệp Mặc thì tâm thầm khẽ động, hỏi: “Viện Sĩ Vương, ngài nghe thấy ai nhắc qua cái tên này sao?”
Trần Bách Vĩ cười nhạo nói: “Đã nói là trùng tên rồi, anh còn hỏi làm gì!”
Viện Sĩ Vương cười nói: “Ừm! Chính là ông chủ của sinh vật Thần Châu, ông chủ của bọn họ cũng tên là Diệp Mặc, nhắc đến cũng rất trùng hợp, hai người tên giống nhau, tuổi tác cũng tương đương, chẳng qua là. . .vị kia cũng không tầm thường chút nào!”
Ông ta nói xong thì chợt lộ ra vài phần tán thưởng và vài phần khó tin.
“Người kia. . .” Viện Sĩ Vương lầm bầm, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nếu như không phải học sinh của ông ta nói ra, thì ông ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng những chuyện đó, bởi vì thật sự quá hoang đường!
Một người trẻ hơn 20 tuổi lại có tài năng và học thức thâm sâu đến mức sánh vai với các chuyên gia học giả nổi tiếng trên quốc tế, chỉ cần hướng dẫn chỉ điểm một chút là đã có thể khiến cho các hạng mục quan trọng đột phá.
Dường như người này chỉ dùng sức một người để sáng tạo ra các loại kỹ thuật của sinh vật Thần Châu, khiến cho toàn bộ giới Y học Sinh vật phải oanh động.
Nghe nói, bây giờ sinh vật Thần Châu lại có một loại thuốc mới có đột phá to lớn, nếu tiếp tục như vậy, thì chỉ cần một hai năm là sẽ có một loại thuốc mới xuất thế, đến lúc đó, sinh vật Thần Châu sẽ trở thành công ty y dược sinh vật số một trong nước.
Mà cũng phải nhờ người kia chỉ điểm nên mới có cái đột phá này.
Thiên tài, cũng không đủ để hình dung người kia, phải là quái vật hoặc yêu nghiệt thì mới được.
Lần đầu tiên nghe chuyện này thì ông ta đã rung động rất lâu, cũng rất kích động, muốn gặp mặt tên yêu nghiệt kia một lần, nhưng nghe học sinh của mình nói, người này rất khiêm tốn, còn muốn mọi người giữ bí mật cho cậu ta, hình như cậu ta không muốn nổi tiếng chút nào, cho nên ông chỉ đành bỏ ý nghĩ này.
Vương Tồn Hạo hơi tỉnh táo lại, ông ta lại nhìn về phía người thanh niên phía trước, âm thầm nói: “Không thể là cậu ta được!”
Tuy rằng người học sinh kia không nói tướng mạo của vị kia, nhưng mà một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, yêu nghiệt đương thời như vậy thì làm sao có thể có tướng mạo đẹp đến trình độ này chứ.
Đã có tướng mạo, lại có trí tuệ, sao ông trời có thể thiên vị một người như thế được!
“Công ty sinh vật Thần Châu?”
Trần Bách Vĩ ở một bên hơi giật mình, anh ta cũng nghe qua về công ty chế dược này, bây giờ công ty này rất nổi tiếng.
Sau đó, anh ta lại cười nói, giọng điệu có vẻ rất khinh thường: “Bác Vương, ông chủ của bọn họ cũng tên là Diệp Mặc? Cũng chỉ là một ông chủ mà thôi, mọi người đều nói người này chỉ hơi may mắn thôi mà, có chỗ nào không tầm thường chứ?”
Khi mọi người nhắc đến ông chủ của sinh vật Thần Châu, thì tất cả đều nói rằng người này rất may mắn nên mới nhặt được món hời như vậy, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Một người may mắn như vậy, thì làm sao xứng đáng với cái đánh giá không tầm thường của bác Vương chứ?
“Thần Châu?”
Hai người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ nghe thấy cái tên này thì nhăn mày nhìn về phía Diệp Mặc, sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
Lần trước Trầm Đông Bằng tiên sinh chạy đến để xin đầu tư, mà hình như nhà công ty đó cũng tên là Thần Châu thì phải?