Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 959 - Chương 959: Viện Sĩ Vương!

Chương 959: Viện Sĩ Vương! Chương 959: Viện Sĩ Vương!

Mấy chiếc xe đi vào đại học Đế Kinh, tìm vị trí rồi đỗ xe.

Một đoàn người xuống xe.

“Đi đi đi! Buổi tọa đàm ở bên kia, không xa đâu, lát nữa mới bắt đầu, bây giờ đi qua vẫn có thể gặp được Viện Sĩ Vương!” Trần Bách Vĩ cười, dẫn đầu đi về phía trước.

Tâm trạng của anh ta đang rất tốt.

Bình thường, anh ta rất ít khi khoe khoang gia thế và các mối quan hệ của mình, nhưng hôm nay, anh ta muốn đè ép tên họ Diệp này một chút, lại muốn nở mặt trước Tư Vi cho nên mới không nhịn được mà khoe khoang vài câu.

Khi ăn cơm thì người anh em họ Cao kia đã tâng bốc anh ta không ít, khiến cho anh ta cũng có chút lâng lâng.

Cao Vũ đi theo sau, mắt nhìn ngắm bốn phía xung quanh, miệng thì không ngừng tán thưởng.

“Đại học Đế Kinh à! Đúng là rất tốt!”

Ánh mắt Cao Vũ nhìn Trần Bách Vĩ ở phía trước lại nóng bỏng hơn vài phần.

Một gia tộc xuất hiện một Viện Sĩ cũng coi như là gia thế hiển hách ở Đế Kinh này, các mối quan hệ của người này không phải người bình thường có thể so sánh.

Nếu như là người bình thường, thì quen biết vài giáo sư cũng rất khó khăn rồi, chứ đừng nói đến nhân vật cấp bậc Viện Sĩ.

Cao Vũ đang suy nghĩ xem làm sao để lôi kéo quan hệ với người này.

Tất nhiên, cũng phải quan hệ tốt với người anh em họ Diệp này, mặc dù người anh em này không thông minh và có học thức bằng Trần Bách Vĩ kia, nhưng người anh em này có tiền, gia thế bối cảnh cũng hết sức kinh người!

Cao Vũ nghĩ như vậy thì lại quay người mỉm cười về phía Diệp Mặc.

Đoàn người đi được một lúc thì tiến vào một tòa nhà, rồi đi đến trước cửa một phòng hội nghị.

Trong sảnh đã có không ít người, cũng có không ít học sinh và giáo viên, không khí bên trong rất sôi nổi vào náo nhiệt.

Chờ thêm một lát, ánh mắt Trần Bách Vĩ sáng lên, rồi bỗng nhiên hô lên một tiếng: “Đến rồi!”

Hai người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ rất mừng rỡ, liền nhìn theo phương hướng mà Trần Bách Vĩ chỉ, chỉ thấy có vài người đang đi đến từ cuối hàng lang, người ở giữa là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, tóc hơi bạc, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.

Cách ăn mặc của người này cũng rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần tây cũ kỹ, nhìn trông rất mộc mạc.

Ông ta đang vừa cười nói với mấy người bên cạnh, vừa nhanh chân bước qua bên này.

Mấy người bên cạnh ông ta đều hiện lên vẻ mặt lấy lòng.

Tại đại học Đế Kinh này, Viện Sĩ cũng là một nhân vật được mọi người tôn kính.

Trần Bách Vĩ vội vàng tiến lên đón, nhiệt tình chào hỏi: “Bác Vương!”

“Bách Vĩ à!” Vương Tồn Hạo nhìn qua, cười thân thiết: “Đến rồi à!”

Ông ta quay sang mỉm cười với mấy người bên cạnh, giới thiệu nói: “Đây là thằng bé nhà họ Trần! Thiên tư không tệ, rất có tiền đồ.”

Những người kia nghe xong thì đều lộ vẻ kinh ngạc, tiếp theo thì đều nhiệt tình chào hỏi.

Nhà họ Trần cũng là một thế gia có chút danh tiếng và được mọi người kính ngưỡng.

Trần Bách Vĩ quay người chỉ về phía sau, cười nói: “Bác Vương, cháu mang theo vài người bạn đi cùng, bác không ngại chứ? Bọn họ đều là người ngưỡng mộ của ngài, cho nên mới muốn gặp ngài một lần!”

“Ừ! Không có việc gì! Không có việc gì!” Vương Tồn Hạo khoát khoát tay, gương mặt rất hòa ái.

Từ xưa đến nay ông ta chưa bao giờ làm ra vẻ kiêu ngạo gì cả, cho dù được bình xét lên làm Viện Sĩ thì cũng như vậy.

Cao Vũ chạy chậm qua, khom người, nhiệt tình duỗi cả hai tay ra.

“Viện Sĩ Vương, chào ngài, chào ngài!”

“Ấy! Không cần khách khí như vậy!” Vương Tồn Hạo mỉm cười, cũng nhiệt tình bắt tay với Cao Vũ.

Cao Vũ nắm một lúc lâu mới không nỡ mà buông tay ra, anh ta lui sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vị Viện Sĩ Vương này, trong lòng thì không ngừng tán thưởng và kích động.

Lý Nhã Kỳ cũng tiến lên bắt tay, trên mặt cô cũng có một vệt kích động khó nói lên lời.

“Viện Sĩ Vương, chào ngài!”

Đến cả Phó Tư Vi cũng không nhịn được mà tiến lên bắt tay với Viện Sĩ Vương, thái độ của nàng cũng rất nhiệt tình và cung kính.

Đối với nhân vật cấp độ Viện Sĩ, thì nàng cũng rất kính ngưỡng.

“Viện Sĩ Vương!” Diệp Mặc cũng tiến lên bắt tay, nhưng sắc mặt của hắn bình thản hơn mọi người nhiều, mặc dù cũng có vài phần cung kính và khách khí, nhưng không kích động và nhiệt tình như những người khác.

Vương Tồn Hạo nhìn thấy Diệp Mặc duỗi tay ra thì hơi giật mình kinh ngạc.

Người bình thường muốn bắt tay ông ta, kể cả người cùng lứa với ông ta thì cũng sẽ dùng cả hai tay để tỏ vẻ tôn kính, nhưng người trẻ tuổi này chỉ vươn một tay ra, chuyện này có chút hơi mất lễ phép!

Nếu như là người tính tình hơi thối một chút, thì có thể sẽ phản ứng ngay.

Chẳng qua là, ông ta lại không để ý mấy thứ này lắm, nên chỉ mỉm cười rồi bắt tay với Diệp Mặc.

Mặc dù Vương Tồn Hạo không để ý, nhưng mấy người bên cạnh thì đều nhíu chặt mày lại, có vài người còn trừng mắt qua để đánh giá người thanh niên đẹp trai này.

Tuy rằng bọn họ cũng không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, thì vẫn rất dễ nghĩ đến ngôi sao thần tượng, minh tinh người mẫu . . . đám người này thường xuyên liên quan đến mấy từ như không học vấn không nghề nghiệp, bất học vô thuật, thô bỉ dung tục. . .

Bình Luận (0)
Comment