“Thật lợi hại!” Diệp Mặc gật gù.
Còn cần cậu nói sao?
Trong lòng Trần Bách Vĩ thầm hừ một tiếng, nhưng trên mặt lại mỉm cười: “Thật ra thì cái này cũng không tính là gì, trong nhà tôi thì trình độ của tôi chỉ bình thường thôi, trong gia tộc tôi của rất nhiều người giỏi hơn tôi, nghiên cứu viên cấp hai cũng có mấy người, cấp một cũng có nữa, nhớ năm đó, ông nội của tôi còn được bình xét làm Viện Sĩ nữa kìa, ông rất nổi tiếng trong giới đấy!”
“Viện Sĩ?” Diệp Mặc nghe thấy từ này thì hơi kinh hãi, đây đúng là không tầm thường mà!
Có thể được bình xét lên làm Viện Sĩ thì có ai không phải là thiên tài trong thiên tài, là đại lão trong giới học thuật.
Trần Bách Vĩ thấy dáng vẻ này của Diệp Mặc thì không khỏi đắc ý.
Tuy rằng nhà tên này có tiền, nhưng so sánh nội tình thì làm sao có thể bằng nhà họ Trần anh ta chứ!
Nhìn tướng mạo của người này thì rất giống với đám ngu xuẩn chỉ biết ăn uống chơi bời!
Trong lòng Trần Bách Vĩ cười nhạo vài câu, bỗng nhiên anh ta sinh ra một loại cảm giác ưu việt.
“Nhà anh lợi hại như thế cơ à!” Hai người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ ở bên cạnh cũng thán phục một câu, còn quăng ánh mắt sùng bái qua.
“Đó là ông nội của tôi lợi hại thôi!” Trần Bách Vĩ cười đắc ý nói: “Tôi còn kém ông nội mình xa lắm, đời này của tôi mà có thành tựu giống như ông, cũng được bình xét Viện Sĩ thì tôi đã thỏa mãn lắm rồi.”
Phó Tư Vi nghe đến đây thì thần sắc vẫn rất bình thản.
Hồi còn học đại học nàng cũng đã nghe nói qua về gia thế của Trần Bách Vĩ này, chẳng qua là, bởi vì đây là Đế Kinh, nên có rất nhiều nhân vật lợi hại và tài giỏi, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ lạ khi những người như vậy xuất hiện ở đại học.
“Lợi hại! Lợi hại!” Cao Vũ lại thở dài, tiếp theo lại tự giễu nói: “Tôi à, tôi chỉ là một tục nhân, chỉ biết làm ăn kinh doanh chứ không hiểu nghiên cứu gì cả! Tất cả đều là do trước kia ham chơi không chịu học hành cho tốt, bây giờ nghĩ lại thì vẫn còn rất tiếc nuối!”
“Làm ăn kinh doanh cũng không tệ mà!” Trần Bách Vĩ mỉm cười với Cao Vũ, thái độ của anh ta với Cao Vũ vẫn rất nhiệt tình.
Lại nhìn về phía Diệp Mặc thì sắc mặt của anh ta đã lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Tôi làm trong lĩnh vực sinh vật, công trình gien, anh hiểu không?”
Diệp Mặc cười nói: “Hiểu sơ!”
“Vậy sao?” Trần Bách Vĩ nghe thấy thế hơi giật mình, tiếp đó lại cười.
Người này đúng là không biết xấu hổ! Còn hiểu sơ? Ha ha, không phải chỉ ra vẻ hiểu biết thôi sao! Thành thành thật thật nói mình không hiểu có phải tốt rồi không, lại còn nhất định phải nói hiểu sơ nữa chứ.
Trần Bách Vĩ lộ ra vẻ giễu cợt, nói: “Anh học qua rồi à?”
Anh ta cảm thấy, người này thường xuyên chém gió như vậy cho nên mới thuận miệng trả lời một câu, chuyện này cũng không có gì, nhưng anh ta lại không muốn buông tha cơ hội này, anh ta muốn làm khó dễ người này, muốn làm cho người này xấu mặt.
Diệp Mặc gật gù, cười ôn hòa nói: “Xem như là học qua đi!”
Trần Bách Vĩ lại hơi giật mình, mặt đầy ngạc nhiên.
Anh ta còn tưởng rằng người này sẽ khó chịu, sẽ nói rằng mình chỉ thuận miệng nói thôi, nào ngờ lại có học qua!
Da mặt này, thật sự là dày quá mức quy định!
Phó Tư Vi đang cắm đầu ăn ở bên cạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp mở to của nàng tràn đầy hoang mang.
Diệp Mặc học thứ này từ bao giờ, hiểu về công trình gien từ bao giờ? Diệp Mặc học phần mềm lập trình cơ mà nhỉ! Thứ này bắn đại bác cũng không có quan hệ gì với sinh vật và gien mà.
Ngay cả hai người Cao Vũ và Lý Nhã Kỳ ở một bên cũng hơi nghi ngờ và khó hiểu.
Phó Tư Vi lại gần, nhỏ giọng nói: “Diệp Mặc, bạn học từ bao giờ vậy? Khi học đại học có chọn môn hay nghành liên quan à?”
Diệp Mặc cười nói: “Không phải, mình tự học!”
Phó Tư Vi nghe thấy thế thì môi đỏ há ra, nửa ngày vẫn không nói được gì.
Sau đó, nàng khép miệng lại, không hỏi gì nữa.
Diệp Mặc . . . đang nói đùa thôi!
Người nào có thể tự học mấy ngành học cao siêu và khó hiểu như vậy chứ!
Cao Vũ sửng sốt một chút, rồi cười to nói: “Ha ha! Người anh em, anh hài hước quá!”
“Ôi ôi!” Trần Bách Vĩ ngây người một lúc thì lấy lại tinh thần, anh ta liền cười xùy một tiếng, thì ra vẫn là chém gió mà thôi! Cũng đúng mà! Tướng mạo của tên này cũng không phải người đàng hoàng gì, nên có đức hạnh như vậy cũng là chuyện bình thường.
Trần Bách Vĩ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn qua, rồi chuyển mắt đi, không thèm để ý đến Diệp Mặc nữa.
Cao Vũ hàn huyên với Trần Bách Vĩ vài câu, bỗng lộ ra vẻ nôn nóng.
“Người anh em Trần này, nhà cậu lợi hại như vậy, thì chắc cậu cũng phải quen biết một hai nhân vật cấp bậc Viện Sĩ nhỉ?”
Viện Sĩ!
Đây chính là nhân vật được tất cả mọi người sùng bái và kính ngưỡng, mỗi Viện Sĩ đều có địa vị siêu nhiên, nếu như có thể quen biết mấy nhân vật như vậy, thì cũng là một chuyện rất có thể diện!
“Đúng là có quen vài người, cũng từng gặp qua không ít người!” Trần Bách Vĩ cười tự đắc nói: “A! Đúng rồi, chiều nay có một buổi tọa đàm, tôi đang định đi qua đó, mọi người có muốn đi cùng không? Có thể sẽ không vào trong được, nhưng cũng có thể nhìn thấy phong thái của các Viện Sĩ, vị Viện Sĩ Vương kia chính là một ngôi sao sáng trong lĩnh vực của bọn tôi đấy!”
Cao Vũ nhất thời hưng phấn nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá!”
Anh ta lại nhìn về phía Diệp Mặc, hỏi: “Người anh em, anh thấy thế nào? Có muốn đi qua mở mang kiến thức, chứng kiến phong thái của các Viện Sĩ không?”
“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Hắn cũng chưa từng gặp nhân vật cấp bậc Viện Sĩ nào, giờ có cơ hội đi qua làm quen cũng không tệ.