“Người kia. . . thật sự nhiều tiền như vậy sao?”
Trần Bách Vĩ vừa ngồi xuống thì đã cau mày hỏi, trong lòng anh ta thấy rất kinh ngạc, những lời người anh em họ Cào này vừa nói thật sự có chút không thể tin nổi, anh ta nghe xong thì chỉ càm thấy mờ mịt.
Một người trẻ 24 25 tuổi mà có thể có nhiều tiền như vậy?
Trong tay cầm vài chục tỷ, thậm chí vài trăm tỷ?
Thậm chí, đến cả đại lão trong giới đầu tư là Trầm Đông Bằng cũng phải đích thân chạy đến nịnh nợ người trẻ tuổi này, còn mời người này ăn cơm?
Chuyện này nghe như là đang chém gió lung tung vậy, thế nhưng mà, nhìn biểu cảm của người anh em họ Cao này cũng không giống đang chém gió, còn nữa, Tư Vi cũng không phản bác gì, nên hình như chuyện này đều là thật.
“Đương nhiên! Cực kỳ cực kỳ giàu có luôn!” Cao Vũ nói rất hưng phấn, mặt mũi tràn đầy hồng hào.
Trần Bách Vĩ lại run lên một lúc, anh ta suy nghĩ một chút, thì chỉ cảm thấy có thể người tên Diệp Mặc này rất nhiều tiền, nhưng mà, dù có tiền hay không thì cũng không đáng nhắc đến.
“Là phú nhị đại à!” Trần Bách Vĩ thì thào một tiếng, trong giọng nói lại lộ ra vài phần khinh thường.
Anh ta vẫn luôn xem thường loại phú nhị đại này, cảm thấy bọn họ chỉ có chút tiền bẩn mà thôi, cả một đám người đầy hơi tiền, không có chút tố chất nào cả, làm sao có thể so sánh với nhà anh ta được! Cả nhà anh ta đều xem thường loại người này!
Nhà anh ta coi trọng nhất là học thức và hàm dưỡng.
Còn về phần tiền, nhà anh ta cũng không phải không có tiền, gia cảnh vẫn rất sung túc.
Cao Vũ cười nói: “Khẳng định là như vậy rồi!”
Không phải phú nhị đại thì còn có thể là gì, làm gì có ai còn trẻ như vậy mà đã kiếm được nhiều tiền như thế chứ.
Trần Bách Vĩ mỉm cười, nói với vẻ có ý khác: “Có tiền là điều tốt, nhưng chỉ có tiền thì cũng vô dụng.”
“Cũng đúng!” Cao Vũ không nhận ra ý tứ của Trần Bách Vĩ nên chỉ tùy tiện đáp lời, anh ta cầm thực đơn lên để bắt đầu gọi đồ ăn, khoảng tầm 10 phút đồng hồ sau, đồ ăn lần lượt được mang lên, nhưng mấy người vẫn chưa động đũa, một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Sau đó, một bóng người đẩy cửa bước vào phòng.
Đã đến rồi sao!
Trần Bách Vĩ mỉm cười khinh miệt, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Một giây sau, toàn thân anh ta chấn động, đôi mắt cũng trở nên mờ mịt.
Trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy không dám tin vào hai mắt của mình.
Đến khi người đến đã ngồi xuống một lúc lâu thì anh ta mới tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống, trở nên rất khó coi.
“Tôi cạn một chén trước nhé!” Cao Vũ cười ân cần, anh ta rót cho mình một chén, rồi nhấc lên ra hiệu chào, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Khách khí vậy!” Diệp Mặc mỉm cười, cũng rót cho mình một chén rồi uống.
Sáng nay hắn phải đến sinh vật Thần Châu để làm nghiên cứu, cho nên mới đến muộn một chút.
Diệp Mặc nhìn về phía Phó Tư Vi, rồi ánh mắt lại chuyển qua người thanh niên lạ lẫm kia, cười nói: “Đây là. . . ?”
Phó Tư Vi cười nói: “A! Là một đàn anh khóa trên hồi đại học, hôm nay tình cờ gặp mặt nên Nhã Kỳ mới anh ấy đi cùng luôn!”
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu, gương mặt vẫn rất bình thản.
Ánh mắt của người này nhìn mình có chút là lạ, trong mắt anh ta lộ ra vẻ địch ý rất mãnh liệt.
Hắn cũng không thấy kỳ lạ, bên cạnh Tư Vi không bao giờ thiếu người theo đuổi.
Diệp Mặc cũng đã từng gặp vài người, Tiểu Hồ trước kia này, Lục Gia Hào Lục công tử kia nữa. . . mỗi người đều là công tử nhà giàu, thân phận không tầm thường.
Diệp Mặc cười hào phóng, nói: “Tôi là Diệp Mặc!”
“Trần Bách Vĩ!” Trần Bách Vĩ lên tiếng, sắc mặt lại có chút mất tự nhiên.
Anh ta còn tưởng rằng người này chỉ là một phú nhị đại có tướng mạo bình thường mà thôi, nào ngờ lại đẹp trai đến mức dộ này, lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho anh ta chấn động không thôi, giờ phút này, anh ta cảm thấy áp lực rất lớn, trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Có tiền, lại còn đẹp trai như vậy, chắc chắn là một tên đểu cáng xấu xa, trêu hoa ghẹo nguyệt, Tư Vi thân thiết với người này, trước sau gì cũng bị người này hại thôi!
Diệp Mặc gắp một miếng thịt lên ăn, rồi cười hỏi: “Người anh em, anh đang làm ngành nào vậy?”
Khóe miệng Trần Bách Vĩ giật một cái, trong lòng rất không vui.
Hừ! Người anh em? Người này xứng sao?
Trần Bách Vĩ vênh mặt lên, lộ ra vẻ kiêu căng, nói: “Cũng chỉ là. . . giáo viên thôi! Dạy học ở đại học, rồi làm chút nghiên cứu thôi!”
“Làm ngành nào vậy?” Diệp Mặc nhất thời có hứng thú, sau đó, kinh ngạc nói: “Tuổi của anh. . .”
Người này cũng chỉ lớn hơn Tư Vi và mình hai ba tuổi mà thôi, cùng lắm cũng chỉ 26 27 tuổi, tuổi tác này mà làm giáo viên đại học, còn có thể làm nghiên cứu thì đúng là rất không tầm thường!
“A! Tôi học lên Thạc Sĩ, học nhanh nên đã tiếp nghiệp Tiến sĩ, giờ ở lại trường học luôn!” Trần Bách Vĩ cười nói, trong giọng nói còn tràn đầy vẻ khoe khoang.
Anh ta chính là thiên tài, là con nhà ngươi ta trong mắt người khác, từ bé đã rất thông minh, đi học cũng nhảy mấy lớp, tốt nghiệp tiến sĩ ở trong mắt người khác là một chuyện rất khó lường, nhưng đối với anh ta thì lại rất nhẹ nhõm.