Bạn trai Cao Vũ của Lý Nhã Kỳ cũng bước xuống xe.
“Đúng thế! Nhà hàng này cũng không tệ, bọn tôi cũng ăn vài lần rồi!” Anh cũng cười nói theo bạn gái mình, ánh mắt kia liếc qua thì lại lộ ra vài phần sợ hãi thán phục.
Người bạn học này của Nhã Kỳ xinh đẹp đến mức khó tin, chỉ sợ nhiều ngôi sao thần tượng cũng không xinh đẹp bằng người này.
Rất nhanh, Cao Vũ đã thu hồi ánh mắt, anh ta cũng không dám nhìn nhiều.
Bạn gái của anh ta đang ở ngay bên cạnh kìa!
Hơn nữa, nghe Nhã Kỳ nói, thì cô gái xinh đẹp này là luật sư riêng của vị kia, nếu như đã dính vào vị kia rồi thì đâu đến lượt anh ta, chút thực lực của anh ta còn kém vị kia rất xa.
Cao Vũ vừa nghĩ đến vị kia thì tâm thần lại có chút rung động!
E rằng cả đời này anh ta cũng không quên được bữa cơm lần trước!
Sau hôm đó, anh ta vẫn muốn để Nhã Kỳ liên hệ với vị kia nhiều nhiều một chút, mời ăn cơm để lôi kéo tình cảm, nhưng Nhã Kỳ hơi xấu hổ, chỉ mời một lần thì đối phương nói là hơi bận, sau đó Nhã Kỳ liền không dám mời nữa.
Hôm nay, cũng nhờ phúc của cô gái xinh đẹp này mà anh ta mới có thể gặp lại vị kia.
Lúc này, chiếc xe phía sau cũng tìm được vị trí đỗ xe, Trần Bách Vĩ xuống xe, rồi đi về phía bên này.
“Tôi họ Trần, tên là Trần Bách Vĩ!” Anh ta cười nhiệt tình, tự giới thiệu bản thân mình, “Tôi à, tôi tốt nghiệp xong thì ở lại trường học làm nghiên cứu trong lĩnh vực sinh vật, hiện giờ lĩnh vực này rất có tiền đồ đấy!”
“Tuy rằng bây giờ thu nhập không cao, nhưng sau này có thành quả thì có thể mở công ty, vậy thì mọi chuyện sẽ khác, trường học của tôi có rất nhiều giáo sư mở công ty ngoài, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền, mà quốc gia và trường học đều cổ vũ cách làm này.”
“Hiện giờ, mọi người đều nói khoa học kỹ thuật mới là tương lai còn gì!”
Trần Bách Vĩ tỏ ra rất thân thiết, vừa đi vừa cười nói rất sôi nổi.
“Anh. . . chính là nhà khoa học mà mọi người hay nhắc đến à!” Cao Vũ nghe đến đây thì hơi kinh ngạc, giọng nói cũng trở nên khách khí hơn nhiều.
Ban đầu, Cao Vũ còn hơi xem thường người này, cảm thấy người này không có tư cách nhăm nhe cô gái xinh đẹp này, nhưng bây giờ nghe thấy thế thì cũng cảm thấy người này có chút bản lãnh.
“A a! Nhà khoa học gì chứ!” Trần Bách Vĩ cười ha ha một tiếng, khoát tay nói: “Hiện giờ vẫn chưa tính là nhà khoa học, mà chỉ có thể coi là nghiên cứu viên, người làm việc khoa học thôi, tôi còn kém cấp bậc đó rất xa, nhưng tôi nghĩ tương lai mình sẽ có cơ hội, tôi sẽ dùng cả đời này để làm ra chút thành tựu nào đó, khi đó sẽ trở thành nhà khoa học chân chính.”
Cao Vũ cảm thán: “Có khát vọng, có ý chí! Lợi hại! Lợi hại!”
Anh ta chỉ là một người làm ăn, cũng không có bằng cấp quá cao, cho nên vẫn luôn rất kính nể đám người học giả có tri thức cao này.
Trần Bách Vĩ lại cười một tiếng, đáy lòng cũng có chút tự đắc.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của người ngọc ở bên cạnh thì anh ta lại nhíu mày.
Anh ta cảm thấy, điều kiện của mình cũng không kém, cũng coi như là gia tộc thư hương môn đệ(*), gia cảnh sung túc, công việc lại rất có mặt mũi và được người khác tôn kính, hơn nữa, tướng mạo của mình cũng không kém, tại sao Tư Vi vẫn lạnh lùng như vậy chứ.
(*) ý nói dòng dõi có học thức, học vấn.
Lúc này, Lý Nhã Kỳ nhỏ giọng hỏi: “Tư Vi, bạn hỏi một chút, xem mấy giờ Diệp Mặc mới qua được?”
Trần Bách Vĩ nghe thấy thì thần sắc khẽ động.
Diệp Mặc?
Hình như. . . người này có quan hệ không tầm thường với Tư Vi.
Trần Bách Vĩ hỏi thăm với vẻ thăm dò: “Đó. . . là ai vậy?”
Lý Nhã Kỳ quay người, cười nói: “A! Đó là bạn học thời cấp ba của tôi và Tư Vi, lát nữa cũng sẽ đến đây!”
Trần Bách Vĩ nghe xong thì sắc mặt liền thay đổi.
Ánh mắt Lý Nhã Kỳ lóe lên, lại cười nói: “Diệp Mặc đã có vợ rồi, còn có cả hai đứa con nữa nha!”
“Ah!”
Sắc mặt Trần Bách Vĩ lập tức bình thường trở lại rồi nở nụ cười.
Đã có vợ con thì uy hiếp cũng không quá lến, chính mình vẫn còn cơ hội.
Phó Tư Vi nghe thấy thế thì chau mày liếc mắt nhìn Lý Nhã Kỳ một cái.
Tâm tư của nàng khá nhạy cảm, nên tất nhiên cũng nhận ra chút tâm tư của Lý Nhã Kỳ, dường như đang ước gì Trần Bách Vĩ có thể theo đuổi được mình, chỉ sợ việc này có quan hệ đến Diệp Mặc rồi.
Lý Nhã Kỳ đang ghen tỵ sao?
Cảm thấy mình và Diệp Mặc quá thân thiết, cho nên đáy lòng không thoải mái?
Phó Tư Vi nghĩ đến đây thì lại bật cười.
Dưới cái nhìn của nàng, thì chút tâm tư này của Lý Nhã Kỳ quá là nhàm chán.
Ông ông!
Điện thoại di động rung lên vài cái, nàng nhìn thoáng qua rồi cười nói: “Diệp Mặc nói khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến!”
Lý Nhã Kỳ nói: “Vậy. . . chúng ta đi lên ngồi trước đi, chọn đồ ăn luôn!”
Mấy người đi vào thang máy, tiến vào nhà hàng thì chọn một gian phòng riêng.