Vị sếp Bành này nói rất hay, hứa hẹn rất nhiều lợi ích và chỗ tốt, nhưng cái giá phải trả là gì?
Một khi tiếp nhận đầu tư của tập đoàn Pfizer, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tính tự chủ của công ty, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
Hắn còn chẳng muốn nhận tiền đầu tư bình thường, chứ đừng nói đến loại đầu tư có dụng ý khó dò này!
Tiền, hắn không thiếu, kỹ thuật, hắn cũng không thiếu, căn bản không cần thiết tiếp nhận đầu tư như vậy.
Bành Lệnh Phong nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Đúng thế! Kỹ thuật của Pfizer chúng tôi là tốt nhất thế giới. . .”
“Vậy sao?” Diệp Mặc cười nhạo một tiếng, lộ ra vài phần khinh thường, hắn đứng dậy, không khách khí mà nói: “Sếp Bành, ông qua tự tin rồi, chúng tôi không thèm kỹ thuật của Pfizer đâu, không phải ông không tin loại thuốc mới kia có đột phá sao? Vậy thì chúng ta chờ xem!”
“Đầu tư, tôi cũng không muốn, ông có thể tìm các công ty khác để đầu tư đi, dù sao tôi cũng không có hứng thú! Sếp Lâm, tiễn khách!”
Khuôn mặt của Bành Lệnh Phong lập tức âm trầm xuống.
Người trẻ tuổi này cũng quá ngông cuồng rồi đấy!
Còn không thèm kỹ thuật Pfizer bọn họ á?
Ôi ôi!
Chút kỹ thuật ucar sinh vật Thần Châu mà cũng dám so sánh với Pfizer bọn họ? Đúng là trò cười!
Không đầu tư thì không đầu tư, chẳng lẽ với địa vị của Pfizer mà còn phải quỳ xuống cầu xin tên nhãi này để bọn họ đầu tư sao? Bất kể là Bành Lệnh Phong ông ta, hay là tập đoàn Pfizer đều không chịu nổi chuyện mất mặt như vậy!
“Ông chủ Diệp!” Bành Lệnh Phong đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu để đè lửa giận trong lòng xuống, nhưng trên mặt vẫn còn có vẻ tức giận: “Tôi hy vọng sau này anh sẽ không hối hận về quyết định này của mình! Đến khi đó, đừng cầu xin Pfizer chúng tôi!”
Ông ta nói xong thì khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra vài phần châm chọc, mỉa mai.
Thằng nhãi này tự tin mù quáng, lại ngông cuồng tự đại, còn chưa có lợi nhuận đã điên cuồng thành lập rất nhiều hạng mục mới, không ngừng đốt tiền, tên này nghĩ rằng làm như vậy thì liền có thể thành công? Cái ngành y dược này cực kỳ đốt tiền, một khi đã đốt thì phải đốt vài chục năm.
Đến khi đó, thằng nhãi này không còn tiền để đốt, chắc chắn sẽ hối hận!
Diệp Mặc nheo mắt nhìn Bành Lệnh Phong, hờ hững nói: “Không cần ông phải quan tâm!”
Lâm Ích Phi tiến lên, dùng tay ra hiệu mời: “Sếp Bành, mời đi!”
Sắc mặt của Lâm Ích Phi cũng rất bình thản.
Ông ta cũng không thích loại bá chủ toàn cầu như Pfizer lắm, đám bá chủ này cực kỳ bá đạo, hơn nữa, đây lại là đầu tư từ nước ngoài, nếu như bọn họ bị loại đầu tư này khống chế, thì đây không phải chuyện tốt đối với thị trường y dược trong nước.
“Hừ!” Bành Lệnh Phong hất mạnh tay áo một cái, rồi quay đầu bước đi, sắc mặt ông ta đã tái nhợt vì tức giận.
Một đoàn người cứ vội vàng rời khỏi sinh vật Thần Châu như vậy.
Một lát sau, Lâm Ích Phi quay lại, đi đến trước mặt Diệp Mặc.
“Chủ tịch!”
Diệp Mặc trầm giọng, phân phó nói: “Hạng mục kia nhất định phải nhanh, mâu điều thêm một số người qua hạng mục đó đi, tôi muốn hạng mục này phải nhanh chóng thành công!”
Hắn nhất định phải xả cơn giận này mới được!
“Vâng!” Lâm Ích Phi vội vàng lên tiếng, trong lòng cũng hơi kích động.
Ban nãy, Bành Lệnh Phong kia cũng khiến cho ông ta cảm thấy rất khó chịu, tình trạng giới y dược trong nước trước kia rất tồi tệ, luôn bị nước ngoài xem thường, khi đó, ông ta cũng chịu, dù sao chính mình không có bản lãnh, nhưng bây giờ, ông ta cũng muốn tranh giành một hơi.
Để cho những công ty nước ngoài và cả Bành Lệnh Phong này nhìn kỹ một chút.
Diệp Mặc vung nhẹ tay, cười nói: “Ông đi sắp xếp đi!”
Lâm Ích Phi gật đầu, quay người rời đi.
Diệp Mặc trầm ngâm một lúc rồi mới quay về phòng nghiên cứu, gần 7 giờ tối hắn mới đi về nhà.
“Anh về rồi!” Ngọc Tình mở cửa cho Diệp Mặc, kéo hắn vào nhà.
Nàng chỉ mặc một bộ váy trắng đơn giản, nhưng những đường cong bay bổng như ma quỷ kia vẫn hết sức hấp dẫn.
Diệp Mặc ôm Tô Ngọc Tình một lúc rồi mới đi vào phòng khách nhìn hai đứa bé đang chơi đồ chơi.
Sau đó, hắn lại đi vào nhà bếp.
Cạch cạch cạch!
Dương Mạn Ny đang thái đồ ăn, cô đang mặc một chiếc váy bó mày đen, dáng người nở nang và thành thục hiển lộ không bỏ sót, bên ngoài còn có một chiếc tạp dề, lập tức nhiều hơn vài phần khí chất vợ hiền dâu thảo.
Cô thái cũng không nhanh, mà động tác này cũng không có gì quá kịch liệt, nhưng đường cong của cô quá sung mãn và kinh người, cho nên những đường cong đó hơi run rẩy, tạo thành những gợn sóng có phong tình mê người.
Dương Mạn Ny nghe thấy tiếng bước chân thì dừng lại, quay người nhìn qua.
“Anh về rồi à! Anh xem tôi thái thịt cũng được đấy nhỉ!”
Khi ánh mắt của cô vừa chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì hai con người hơi lóe lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
“Cũng được đấy!” Diệp Mặc nhìn lướt qua, nguyên liệu hôm nay đã được cắt thái gọn gàng, còn được bày biện chỉnh chỉnh tề tề, có thể tiết kiệm không ít thời gian.