“Vậy thì anh làm tiếp đi!”
Dương Mạn Ny thở phào một hơi, cô đặt dao xuống, rồi cởi tạp dề, rửa tay.
Sau đó, cô đứng qua một bên, nhìn Diệp Mặc làm cơm.
Diệp Mặc khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Cô muốn học à?”
“Chỉ. . . chỉ xem một chút thôi! Có thể học được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, sau này anh không ở đây thì tôi với Ngọc Tình cũng không cần ăn hamburger qua ngày nữa!” Dương Mạn Ny nhỏ giọng nói.
“Cũng tốt!” Diệp Mặc mỉm cười, tiếp tục làm thức ăn, thỉnh thoảng còn giảng giải cho Dương Mạn Ny nghe.
Dương Mạn Ny đứng nghe ở một bên, thỉnh thoảng lại gật dù, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương mặt kia, mỗi khi Diệp Mặc quay sang thì cô lại vội vàng né tránh như đang sợ thứ gì đó.
Chờ Diệp Mặc nấu nướng xong, Dương Mạn Ny lại hỗ trợ mang đồ ăn lên bàn.
“Ngọc Tình, ăn cơm thôi!”
Khi đang ăn cơm, Diệp Mặc nói rằng mấy ngày tiếp theo hắn phải bận rộn cho hai cô gái nghe, Ngọc Tình nghe xong thì hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Phải bận rộn như vậy sao? Công ty sinh vật Thần Châu này xảy ra chuyện gì sao?”
Diệp Mặc cười nói: “Có rất nhiều chuyện cần đích thân anh giải quyết!”
Hắn cũng không muốn nói mình đi làm nghiên cứu.
Tô Ngọc Tình hơi cau mày, nói: “Ngày mai em khá rảnh rỗi, nhưng ngày kia thì em phải đi làm rồi!”
Nàng phải làm việc, thì bọn nhỏ sẽ phải đi theo Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nói: “Không sao, các con đi theo anh là được, lần trước cũng thế mà!”
“Ừm!”
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc đi mở live stream.
Gần 12 giờ đêm hắn mới kết thúc.
“Ngủ gật rồi à?”
Diệp Mặc đi vào phòng khách, chỉ thấy hai người ngọc đang cuộn mình trên ghế sô pha, tivi vẫn còn đang bật, nhưng hình như cả hai đã ngủ thiếp đi.
Thân thể hai người dán chặt vào nhâu, hai cặp đùi ngọc thon dài nhẹ nhàng đan xen vào nhau, cả hai đều rất trắng, nhưng một đôi cân xứng và hoàn mỹ hơn một chút, một đôi khác thì lại nở nàng và mang theo một tia nhục cảm.
“Ưm. . .”
Dương Mạn Ny ưm một tiếng, rồi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn qua.
“Anh. . . xong rồi à?”
Một tay cô chống xuống để ngồi dậy, một tay khác thì dụi dụi mắt, gương mặt kiều diễm và vũ mị kia tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Trên người cô đang mặc một bộ đồ ngủ khá mỏng manh, nên khi cô vừa ngồi dậy thì nửa bên vai áo đã tuột xuống, để lộ ra một mảnh trắng nõn.
Da thịt của cô rất trắng, trắng y như sữa bò vậy, nhìn trông hết sức lóa mắt trong căn phòng mờ tối.
Đường cong sung mãn và xinh đẹp kia có một lực trùng kích rất mạnh.
“Ngọc Tình ngủ gật rồi à!” Cô đưa tay lên miệng ngáp một cái, giọng điệu cũng trở nên lười biếng và mềm mại.
Đôi con ngươi vũ mị kia hơi híp lại, càng hiện ra một loại phong tình mê người.
“Ngọc Tình!” Dương Mạn Ny đưa tay đẩy nhẹ Tô Ngọc Tình, nhưng Tô Ngọc Tình vẫn không có phản ứng gì: “Ngủ thiếp đi rồi! Buồn ngủ quá. . .”
Cô lầm bầm một câu, rồi lại nằm xuống, duỗi tay ôm lấy người ngọc ở bên cạnh, rồi thoải mái mà đóng cặp mắt lại.
Diệp Mặc nhìn thấy cảnh này thì bật cười thành tiếng, sau đó lại hơi lắc đầu.
Hắn nghĩ ngợi một chút, thì cũng không đánh thức hai cô gái, liền đi lên gác lấy một cái chăn hơi dày xuống, cẩn thận đắp chăn cho hai người, đắp kín cả hai cặp đùi ngọc kia luôn.
Diệp Mặc tắt tivi rồi đi lên nhà xem hai đứa bé.
Hai đứa nhóc này vẫn đang ngủ rất say sưa.
Diệp Mặc cũng không đi ngủ, hắn đi pha một chén trà rồi đi vào thư phòng.
Diệp Mặc lại bắt đầu luyện tập kỹ năng, đầu tiên là thiết kế quần áo, châu báu. . .sau đó lại xem bệnh án, lại chơi cờ, cuối cùng thì vào mấy trang web khoa học để đọc các tạp chí học thuật và các bản nghiên cứu mới nhất.
Chớp mắt, đã đến bốn năm giờ sáng.
Khi Diệp Mặc đang nhập tâm, bỗng nhiên âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Trí Tuệ đã thăng cấp!]
Diệp Mặc nhất thời giật mình.
Rất lâu rồi hắn không được nghe thấy âm thanh của hệ thống, cũng có chút nhớ.
Diệp Mặc ngồi thẳng người, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng thăng cấp!”
Hắn đã nhận được kỹ năng Trí tuệ này rất lâu rồi, từ lần đưa bọn nhỏ về thăm trường học cũ thì đã nhận được kỹ năng này.
Diệp Mặc có thể cảm giác được, trong đầu mình xuất hiện rất nhiều thứ mới lạ.
Diệp Mặc bỗng nhiên cười khổ.
“Chỉ mới cấp {Tinh thông} mà đã lợi hại như vậy rồi, sau này tấn thăng lên {Đai sư}, thậm chí {Siêu phàm} thì còn đến đâu?”
Đừng bảo thật sự tấn thăng lên đại sư hoặc siêu phàm, thì sẽ chế tạo ra các loại đồ vật khoa huyễn đấy nhé!
Thứ này cực kỳ khiến cho người khác chú ý, hắn vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Sau đó, Diệp Mặc lại nghĩ đến thứ gì nên trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Đúng lúc thật!”
Kỹ năng Trí tuệ thăng cấp, vậy thì việc nghiên cứu loại thuốc mới kia sẽ đơn giản hơn nhiều, với trình độ hiện giờ của Diệp Mặc thì khá đơn giản.
Hắn thu nhiếp tâm thần, chuẩn bị tiếp tục thì nghe thấy tiếng động ở dưới nhà, hình như Ngọc Tình đã tỉnh dậy, nàng đang đi lên gác.
Nàng đi vào phòng ngủ xem hai đứa bé, rồi đi vào thư phòng: “Sao anh vẫn chưa đi ngủ à?”
“Không ngủ được!” Diệp Mặc mỉm cười, khẽ vươn tay, nắm lấy tay nàng, rồi kéo nàng ngồi lên đùi mình, một mảnh ôn hương nhuyễn ngọc lập tức chui vào lòng hắn, da thịt trơn nhẵn mềm mại, nhưng lại hết sức co giãn.
Nhẹ nhàng ngửi một hơi, mùi hương cơ thể thơm ngào ngạt trên người nàng khiến tâm thần của hắn ngứa ngáy.