Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 967 - Chương 967: Dương Mạn Ny: Sao Mình Lại Bị Cảm Nhỉ?

Chương 967: Dương Mạn Ny: Sao mình lại bị cảm nhỉ? Chương 967: Dương Mạn Ny: Sao mình lại bị cảm nhỉ?

“Hơn bốn giờ rồi!” Tô Ngọc Tình đưa tay ôm lấy cổ Diệp Mặc, nói với vẻ nũng nịu: “Em biết anh không mệt, những cũng phải ngủ chứ! Ban nãy em và chị Mạn Ny hơi buồn ngủ, không biết vì sao lại ngủ thiếp đi, đến giờ mới dậy. . .”

Diệp Mặc vỗ nhẹ lưng của nàng, dịu dàng nói: “Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ đi ngủ!”

“Ừm! Được rồi! Chỉ là, anh phải ôm em về phòng!” Nàng hé miệng cười, dịu dàng nói.

“Tuân lệnh phu nhân!” Diệp Mặc bật cười, hôn lên môi nàng một cái, rối ôm nàng đi về phòng ngủ, hắn đắp chăn cho nàng, chờ nàng ngủ say thì mới đi xuống nhà, Dương Mạn Ny vẫn còn đang ngủ, chiếc chăn kia bị cô đạp ra ngoài, quá nửa cơ thể trắng như tuyết đã lộ ra ngoài.

Chậc!

Diệp Mặc nhếch miệng, hắn cũng cạn lời.

Tư thế của của Dương Mạn Ny đúng là có chút. . .

Diệp Mặc đi qua, hắn định đắp lại chăn cho Dương Mạn Ny.

“Nóng!”

Chân trước vừa đắp chăn, chân sau đã bị Dương Mạn Ny đạp xuống, Diệp Mặc đành phải tiếp tục đắp lại.

Nhưng mà ngay sau đó, Dương Mạn Ny lại đạp chăn xuống, cơ thể nở nang hơi vặn vẹo, đồ ngủ cũng hơi lộn xộn, nên căn bản không che được cái gì, những đường cong bay bổng kia tản ra một cỗ dụ hoặc trí mạng.

Diệp Mặc ngơ ngác một chút.

Rất nhanh, ánh mắt của hắn đã khôi phục thanh mình, lắc đầu bất đắc dĩ, rồi cũng không tiếp tục đắp chăn cho Dương Mạn Ny nữa.

Cô ấy muốn đạp thì đạp đi, dù sao mình cũng mặc kệ!

Hắn tìm một tấm ga mỏng, rồi tùy tiện đắp lên cho Dương Mạn Ny rồi mới đi lên nhà.

Sáu giờ hơn, Diệp Mặc đi xuống nhà, thấy Dương Mạn Ny vẫn còn đang ngủ, hắn cũng không để ý, mà đi ra ngoài tản bộ một vòng, luyện tập kỹ năng Vận Động và Thể thuật một lúc, sau khi trở về thì thấy bọn nhỏ vẫn chưa dậy, Diệp Mặc liền đi chuẩn bị bữa sáng.

Hắt xì!

Bảy giờ hơn, phòng khách vang lên một tiếng hắt xì, là Dương Mạn Ny tỉnh dậy, cô ngồi dậy trên ghế sô pha, vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng.

“Sao mình lại ở đây? Đau đầu quá nha?” Dương Mạn Ny xoa xoa huyệt thái dương.

Diệp Mặc trong nhà bếp hơi nhếch miệng, trong bụng thầm nói, ai bảo cô đạp chăn ra, bây giờ bị cảm thì biết trách ai!

Diệp Mặc nhìn qua rồi nói: “Tối hôm qua cô vẫn ngủ ở đây mà!”

“Là vậy sao? Tôi không nhớ lắm!” Dương Mạn Ny gõ gõ đầu của mình, cố gắng nhớ lại một chút thì hình như là vậy, mình và Ngọc Tình đều hơi buồn ngủ, nên dứt khoát nằm ngủ ở đây, không ngờ ngủ đến sáng luôn.

Lúc này, ánh mắt của cô nhìn thoáng xuống dưới, thì lập tức choáng váng.

Ngay sau đó, khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên, quần áo của mình thành ra thế này, chẳng che được chút gì cả, bình thường ngủ với Ngọc Tình hoặc ngủ một mình thì không sao, nhưng bây giờ lại bị Diệp Mặc nhìn thấy hết sạch.

Một lát sau, cô bất đắc dĩ lắc đầu. “Thôi bỏ đi!”

Cũng không phải lần đầu tiên, cũng không có gì to tát, chỉ là. . .

Dương Mạn Ny chỉnh sửa lại quần áo một chút, rồi đỏ mặt liếc mắt nhìn về phía nhà bếp.

Chung quy thì đáy lòng của cô vẫn thấy hơi xấu hổ.

Hắt xì!

Lúc này, cô lại hắt xì một cái, thân thể mềm mại cũng run lên.

“Sao mình lại bị cảm nhỉ? Mình đắp chăn rồi cơ mà?” Dương Mạn Ny sờ sờ cái chăn bên cạnh, mặt đầy khó hiểu.

Diệp Mặc bất đắc dĩ nói: “Tôi đắp cho cô rồi, nhưng cô lại đạp ra!”

“A! Là như vậy sao?” Dương Mạn Ny gãi đầu một cái, hình như mình có mơ một giấc mơ, có người đắp chăn cho mình rất nhiều lần, nhưng hình như đều bị mình đạp xuống.

Sau khi nghĩ rõ ràng, mặt cô lại không nhịn được mà đỏ lên, lại có chút khó chịu và vô cùng quẫn bách.

“Lát nữa ăn xong thì uống thuốc đi, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi!”

Diệp Mặc rửa tay, đi lấy thuốc cảm trong hòm thuốc, rồi đặt lên bàn.

“A!” Dương Mạn Ny đáp lời, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Một giấc ngủ này. . . có chút mất thể diện!

Cô xoay người bò dậy, vừa đi được vài bước đi lại ấn ấn huyệt thái dương như hơi đau đầu, cố lấy thuốc xong thì vội vàng bước nhanh về phòng của mình.

“Anh ta. . .sẽ không làm gì mình chứ?”

Dương Mạn Ny dựa vào cửa, khẽ cắn môi đỏ lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.

Tuy rằng bình thường Diệp Mặc không để ý đến bản thân mình, nhưng dù sao Diệp Mặc cũng là đàn ông nha! Dưới tình huống như vậy, thì khó đảm bảm Diệp Mặc sẽ nhịn được, sẽ không sinh ra những ý nghĩ xấu xa gì đó!

Dương Mạn Ny đưa tay sờ xuống dưới một chút, cũng không phát hiện có gì không thoải mái, nên chắc là không phát sinh chuyện gì, cô nhất thời thở phào một hơi.

“Hình như. . . không có chuyện gì cả!”

Mị lực của Diệp Mặc quá lớn, khiến cho tâm tình của cô hơi loạn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện những ý nghĩ kỳ lạ, nhưng cô cũng không muốn phát sinh ra cái gì cả, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của cô và Ngọc Tình, ít nhất. . . thì cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

“Khẳng định anh ta không có gan làm như vậy!”

Bỗng nhiên, Dương Mạn Ny hé miệng cười một tiếng, rồi trở lại bình thường.

Cô nhảy lên giường, cuộn mình trong chăn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Không lâu sau, hình như cô mơ thấy cái gì đó, đôi môi đỏ mấp máy phát ra những âm thanh nỉ non, thân thể cũng hơi vặn vẹo, trên gương mặt kiều diễm và vũ vị kia nổi lên một vết đỏ bừng và ướt át.

Bình Luận (0)
Comment