Chín giờ sáng, Ngọc Tình tỉnh dậy, nàng mang theo hai đứa bé tiễn Diệp Mặc lên xe.
“Anh lái chậm một chút!”
Diệp Mặc vừa mới lái ra ngoài thì điện thoại di động vang lên.
Hắn cầm lên xem thì thấy là Trầm Đông Bằng gọi tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Cậu em Diệp, hôm qua sếp Bành của Pfizer chạy đến sinh vật Thần Châu rồi à?”
“Đúng vậy! Nhưng sao?”
“Ah! Tối hôm qua, ông ta post mấy dòng trên vòng bạn bè để gián tiếp mắng cậu đấy, còn nói cái gì mà xí nghiệp trong nước chúng ta thích làm giả, thích lẫn lộn lăng xê, nói chung là rất khó nghe!” Trầm Đông Bằng cười khổ một tiếng.
Bành Lệnh Phong là người phát ngôn của Pfizer trong nước nên cũng có danh tiếng không nhỏ, Trầm Đông Bằng cũng từng quen biết, cũng có bạn bè trên Wechat.
Với danh tiếng của Bành Lệnh Phong, thì động thái này tạo thành oanh động không nhỏ trong vòng tròn, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của sinh vật Thần Châu.
Có điều, may mắn là sinh vật Thần Châu vẫn còn chưa lên sàn, cho nên cũng không ảnh hưởng quá lớn.
“Ra là vậy!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không bất ngờ lắm.
Trầm Đông Bằng chần chờ một chút, rồi hỏi: “Cậu em, tin tức kia. . . là cậu thả ra à?”
Ông ta cũng không tin chuyện này lắm, bởi vì tốc độ nghiên cứu của sinh vật Thần Châu nhanh không hợp thói thường rồi.
“Ông cũng không tin à?”
“Điều này. . .” Trầm Đông Bằng cười khổ, “Cậu em Diệp, không phải vấn đề tôi có tin hay không, mà là bản thân tin tức này đã không hợp lẽ thường rồi, những hạng mục kia mới thành lập được bao lâu chứ, sao có thể nhanh như vậy được!”
“Qua vài ngày nữa thì ông sẽ biết có phải thật hay không!” Diệp Mặc cũng không giải thích nhiều, “Tôi đang lái xe, cúp trước nhé!”
Tư bản Thanh Sam.
Trầm Đông Bằng đang ngồi trong văn phòng, tay cầm điện thoại di động, mặt đầy hoang mang.
Câu nói này của cậu em Diệp có ý gì?
Chẳng lẽ. . . tin tức này là thật sao?
Nhưng mà điều này, không có khả năng mà!
Nghiên cứu một loại thuốc mới có thể nhanh như vậy sao, chút thời gian này chỉ sợ còn chưa tìm thấy đầu mối gì chứ đừng nói là có đột phá gì.
“Thôi bỏ đi!”
Trầm Đông Bằng suy nghĩ một lúc lâu rồi lắc lắc đầu, ông ta cũng lười suy nghĩ nhiều.
Dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sinh vật Thần Châu, những khoản thuốc kia của sinh vật Thần Châu đều đang trong giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, hiệu quả còn cực kỳ tốt, như vậy là đủ rồi.
“Lần sau phải tâm sự với cậu em Diệp chuyện công ty lên sàn rồi!” Trầm Đông Bằng lầm bẩm một tiếng, rồi đứng dậy đi pha trà.
Ông ta cũng từng nói chuyện lên sàn với cậu em Diệp một lần rồi, nhưng cậu em này lại nói chưa vội, cũng không thiếu tiền nên cứ chờ một thời gian, chuyện này khiến cho ông ta rất bất đắc dĩ, người khác thì mong muốn chờ đợi để được lên sàn để kiếm tiền tài, phát triển nghiên cứu, còn cậu em Diệp này thì lại không vội chút nào.
Mà cũng đúng!
Nhiều tiền tài như vậy thì cũng đốt được rất nhiều năm.
Trầm Đông Bằng nghĩ đến số tiền mặt trong tay Diệp Mặc thì lại lộ ra vẻ sợ hãi thán phục, ông ta cảm thấy rất khó tin!
……
Diệp Mặc vừa tiến vào cửa sinh vật Thần Châu thì bắt gặp Đường Nguyệt Dao: “Đội trưởng Đường? Sao cô lại đến làm? Tôi cho cô nghỉ mấy ngày để nghỉ ngơi rồi cơ mà?”
“Quá nhàm chán!” Đường Nguyệt Dao cũng không nhìn Diệp Mặc, mà chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, là giao diện ship đồ ăn, trên đó còn đang biểu hiện shiper đã đến nơi, sau đó, điện thoại di động của nàng vang lên.
Đôi mắt đẹp của Đường Nguyệt Dao lập tức sáng lên.
“Được được! Tôi ra luôn đấy!”
Ánh mắt của nàng tỏa sáng, lại không để ý đến Diệp Mặc hỏi gì, mà trực tiếp chạy ra ngoài.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì chỉ biết lắc đầu cười.
Chắc lại là trà sữa rồi, đội trưởng Đường này thích trà sữa như mạng.
Diệp Mặc lại đi vào trong thì gặp được Trác Lâm, cô vẫn ăn mặc quần áo văn phòng, để lộ ra dáng người uyển chuyển thon dài, một đôi tất chân màu đen gợi cảm, dẫn lửa và rất thu hút ánh mắt.
Gương mặt xinh đẹp long lanh kia được trang điểm khá nhạt, càng lộ ra vẻ thanh thuần xinh đẹp.
“Anh Diệp!”
Cô giẫm lên giày cao gót bước nhanh qua, bộ ngực căng phồng khá có quy mô kia bắt đầu run rẩy, phong quang rất mê người.
Khi đến gần thì cô mới bước chậm lại, ánh mắt mang theo vài phần xấu hổ nhìn về phía Diệp Mặc.
Trong lòng cô lại có chút kích động và sùng bái.
Cô đã đến đây làm rất lâu, cũng phải được nửa tháng rồi, cô cũng bắt đầu thân quen với mọi người trong công ty, nên gần đây cũng biết một số bí mật liên quan đến anh Diệp.
Khi cô biết những chuyện này thì rất giật mình, thậm chí còn cảm thấy khó tin.
Rõ ràng anh Diệp đã rất nhiều tiền, và còn có rất nhiều tài hoa, tại sao lại còn thông minh như vậy nữa, điều quan trọng nhất là anh Diệp vẫn còn rất trẻ tuổi, mấy chị gái nghiên cứu viên kia còn nói, anh Diệp chính là tuyệt thế thiên tài!
Diệp Mặc mỉm cười, liếc mắt đánh giá Trác Lâm một chút.
Nói thật, hắn cũng khá bất ngờ, ban đầu hắn còn tưởng rằng chỉ mười ngày nửa tháng là vị thiên kim tiểu thư nhà họ Trác này sẽ không chịu nổi, không ngờ cô ấy lại có thể kiên trì lâu như vậy, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, còn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn biến thành một con người khác ngày xưa.
“Cha cô có khỏe không?” Diệp Mặc vừa đi về phía thang máy, vừa thuận miệng trò chuyện.
“Cha tôi á?” Trác Lâm hơi giật mình, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Từ bữa cơm lần trước thì hình như cha có chút sợ anh Diệp, mỗi khi cô nhắc đến anh Diệp thì thái độ của cha cứ là lạ.
Trác Lâm hừ nói: “Vẫn thế thôi!”