Diệp Mặc đi lên gặp Lâm Ích Phi ở tầng trên, sau đó thì đi phòng nghiên cứu.
Cả ngày, hắn đều ngâm mình trong phòng nghiên cứu.
Trước kia, hắn làm nghiên cứu rất nhẹ nhõm, giống như cá gặp nước vậy, bây giờ thì lại càng đơn giản hơn.
Một ngày trôi qua, Diệp Mặc bắt đầu hoàn thiện các kết cấu của phần tử trong thuốc.
“Chính là kết cấu này!”
Tiếp đó, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng những thứ này tương đối đơn giản, không cần đích thân Diệp Mặc ra tay.
“Cái gì? Vậy . . . là xong rồi?”
Chạng vạng tối, Lâm Ích Phi nhận được báo cáo, ông ta mở ra xem thì còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngẩng đầu lên nhìn đám người Hà Kiến Hoa, thì thấy cả đám đều hiện lên vẻ hoảng hốt.
Trước đó, bọn họ vừa có đột phát, đạt được kết cấu bước đầu, đang chuẩn bị không ngừng thí nghiệm để hoàn thiện, như vậy mới có thể đạt được một kết cấu mô hình hoàn mỹ nhất, chuyện này cần hao phí một thời gian rất dài.
Kết quả, chỉ mới một ngày mà đã nói cho ông ta biết là thành công rồi?
Đây không phải. . . là nói đùa sao!
Hà Kiến Hoa cũng há hốc mồm, nhưng nửa ngày vẫn không nói ra được một từ nào.
Anh ta cũng không biết nên giải thích thế nào, thậm chí, anh ta căn bản cũng không giải thích được, giờ phút này nội tâm anh ta rung động cũng không hề thua kém Lâm Ích Phi chút nào.
Đừng nói là anh ta, mà toàn bộ người trong hạng mục cũng đều rất mờ mịt.
Lâm Ích Phi lúng túng nói, giọng điệu có chút lắp bắp: “Mọi người . . . xác định kết cấu này. . . không có vấn đề?”
Hà Kiến Hoa suy nghĩ, chỉ trả lời hai chữ: “Hoàn mỹ!”
Lâm Ích Phi ngây người há hốc miệng, nhưng không nói gì nữa.
Ông ta xoa xoa huyệt thái dương để cho mình hòa hoãn lại một chút, mới có thể tiếp nhận được sự trùng kích to lớn này.
Hà Kiến Hoa thấy dáng vẻ này của Lâm Ích Phi thì rất có cảm xúc, cười gượng một tiếng, rồi lẩm bẩm nói: “Có thể. . . đây chính là thiên tài đi!”
Ngoài trừ trực giác của thiên tài, thì không còn cách giải thích nào khác!
Rất lâu sau, Lâm Ích Phi tỉnh táo lại, ông ta cau mày nhìn phần báo cáo trong tay.
“Ý tứ của chủ tịch Diệp là gì? Là công bố ngay bây giờ sao?”
Nếu như phần báo cáo này được công bố, thì e rằng toàn bộ ngành y dược đều sẽ gặp động đất cấp 12 mất!
……
Diệp Mặc rời khỏi phòng nghiên cứu, cởi áo khoác trắng trên người ra rồi nói: “Qua vài ngày nữa đi! Cứ làm vài kiểm tra, thử độc. . . sau khi xác định không có vấn đề thì lại công bố!”
“Vâng!” Lâm Ích Phi kiềm chế tâm tình kích động, cung kính đáp lời.
Quá trình nghiên cứu phát triển một loại thuốc mới rất rườm rà, nhưng đã đi đến bước này rồi thì chuyện tiếp theo rất đơn giản, có thể nói là đã tiết kiệm được thời gian mấy năm.
Diệp Mặc lại phân phó: “Hạng mục này cũng không cần nhiều người nữa, nên điều bớt người trở về hạng mục ban đầu đi! Những hạng mục còn lại cũng phải nắm chắc thời gian.”
Lâm Ích Phi vội vàng lên tiếng: “Vâng!”
Ông ta đi theo, rồi cười nói: “Chủ tịch, hay là. . . tối nay cùng ăn một bữa cơm đi, chúng ta gọi mọi người đi ăn chung để chúc mừng một chút nhé?”
Diệp Mặc quay người, cười nói: “Để vài hôm nữa đi! Hôm nay tôi còn phải về nhà nấu cơm!”
Lâm Ích Phi hơi giật mình, tiếp theo lại bật cười: “Vâng vâng! Vậy để hôm khác!”
Ông ta tiễn Diệp Mặc xuống nhà, chờ Diệp Mặc lái xe rời đi thì ông ta mới quay người đi về văn phòng, đi được nửa đường thì gặp Hà Kiến Hoa đang gọi điện thoại cho ai đó, đầu dây bên kia truyền ra những tiếng kinh ngạc, giọng điệu khá kịch liệt.
“Thầy, em nói thật, không đùa thật mà! Haiz! Em làm sao dám nói đùa với ngài chứ, em làm gì có lá gan đó!”
“Không gạt ngài thật mà! Em gạt ngài làm gì chứ!”
Hà Kiến Hoa rất bất đắc dĩ, anh ta chỉ biết cười khổ.
Anh ta cũng không có gan đi lừa gạt giáo sư của mình, nhất là vị giáo sư này còn là nhân vật cấp bậc Viện Sĩ.
“Chỉ vì thầy nói với em là rất có hứng thú với cậu ấy! Cho nên em mới nói cho thầy biết tin tức này, thật, đều là thật, chính là ngay hôm nay!”
“Thầy không tin thì ngày mai thầy đến đây xem đi!”
Một lúc sau, Hà Kiến Hoa mới cúp điện thoại, rồi thở dài một hơi.
Lâm Ích Phi đứng một bên, cười nói: “Là ông Vương à?”
“Đúng vậy! Thầy không tin. . . còn nói tôi gạt người!” Hà Kiến Hoa lại cười khổ, gương mặt đầy tủi thân.
Rõ ràng anh ta nói thật, làm sao lại thành gạt người rồi!
Lâm Ích Phi cười: “Ha ha!”
Chuyện này cũng không trách Viện Sĩ Vương, ai bảo tin tức này quá mức khó tin chứ, bất cứ ai cũng sẽ không dám tin tưởng! Ban nãy ông ta nghe xong cũng không tin, phải rất lâu sau mới chậm rãi tin tưởng.
Hà Kiến Hoa lầm bầm: “Thầy không tin, thì tôi liền để đích thân thầy đến xem, như vậy thì sẽ tin chứ!”
“Cũng tốt!” Lâm Ích Phi gật đầu.
Để Viện Sĩ Vương đến xem cũng tốt, bằng không, một khi tin tức này công bố ra ngoài thì cũng không có ai tin, bọn họ sẽ cho rằng sinh vật Thần Châu lại thả tin tức giả giống như lần trước, dù sao bọn họ cũng đã đóng cho sinh vật Thần Châu cái ô danh chuyên tạo tin tức giả.
Viện Sĩ Vương là một Viện Sĩ, còn là một ngôi sao sáng trong lĩnh vực sinh vật, ông ấy cũng là người có quyền uy, cho nên lời ông ấy nói ra sẽ có rất nhiều người tin tưởng.