Hà Kiến Hoa lại nói: “Chủ tịch Diệp. . . đi rồi à?”
Lâm Ích Phi cười nói: “A! Ừm, đi rồi! Tôi vừa tiễn xong, vốn định hỏi chủ tịch có muốn cùng ăn cơm với mọi người để chúc mừng một chút không, kết quả chủ tịch nói rằng phải về nhà nấu cơm, nên tôi cũng không giữ nữa!”
Hà Kiến Hoa nghe xong thì giật mình, rồi lại cười nói: “Chủ tịch Diệp. . . biết chăm sóc gia đình đấy, tinh lực cũng rất đủ! Đã bận rộn cả một ngày rồi mà vẫn còn trở về nấu cơm, quả nhiên là tuổi trẻ!”
“Đúng là tuổi trẻ!” Lâm Ích Phi thử dài.
Hình như chủ tịch Diệp mới 24 tuổi, ông ta ở tuổi này thì vẫn còn đang đi học, còn chưa tốt nghiệp tiến sĩ nữa là, thế mà chủ tịch Diệp đã có thể chủ đạo phát triển nghiên cứu rồi, hai loại thuốc mới này đều xem như là xuất từ tay của chủ tịch Diệp.
Còn trẻ tuổi mà đã có thành tựu lớn như vậy, e rằng tương lai càng không tầm thường.
Lâm Ích Phi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, mặt mũi tràn đầy thổn thức.
“Quyết định chính xác nhất trong đời tôi, có lẽ là ở lại sinh vật Thần Châu!”
Lúc trước, sinh vật Thần Châu có vài lần suýt phá sản, ông ta cũng từng do dự xem có muốn rời khỏi đây hay không, chỉ bằng vào kinh nghiệm và lý lịch của ông ta thì đi đâu cũng có thể lăn lộn đến một chức vị rất cao, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không nỡ rời đi.
Bây giờ xem ra, quyết định này là chính xác.
Chẳng mấy chốc, sinh vật Thần Châu sẽ trở thành bá chủ y dược trong nước, qua một thời gian nữa, có lẽ sẽ có cơ hội so sánh với đám bá chủ thế giới như Pfizer.
Ngành y dược trong nước, sẽ quật khởi ở trong tay mình!
Trong lúc nhất thời, trong lòng ông ta kích động không thôi, chỉ cảm thấy một loại khoái cảm nở mày nở mày lan tràn khắp thân.
“Đúng vậy nhỉ!” Hà Kiến Hoa cũng cảm khái, cũng thở dài.
“Có muốn đi phòng làm việc của tôi làm vài chén rượu không?”
“Đi đi đi!”
Hai người vừa cười nói, vừa đi về phía văn phòng.
Mấy hôm sau.
Phân bộ Pfizer ở Hoa quốc.
Bành Lệnh Phong vừa kết thúc một buổi họp thì đi về văn phòng, thư ký mang lên một ly cà phê.
Bành Lệnh Phong tiếp nhận, rồi nhàn nhã uống một ngụm.
Tuy rằng ông ta đã lớn tuổi, dạ dày cũng không tốt như trước kia, nhưng ông ta vẫn thích uống cà phê, ông ta đã quen thuộc hương vị cà phê này, sau khi du học vài năm, tốt nghiệp thì vẫn làm việc ở nước ngoài, vài năm trước mới bị phái về trong nước.
Nhiêu năm sinh hoạt ở nước ngoài khiến cho nhiều thói quen cũng thay đổi.
Bành Lệnh Phong liếc mắt nhìn hòm mail, thì thấy có một cái mail mới.
Khi nhìn thấy người gửi thì sắc mặt ông ta hơi thấy đổi, là tổng giám đốc của tập đoàn.
Bành Lệnh Phong vội vàng mở mail ra xem, là mail trả lời vấn đề của sinh vật Thần Châu kia.
Tập đoàn vẫn luôn coi trọng sinh vật Thần Châu này, cho nên vẫn luôn chú ý.
Bành Lệnh Phong xem xong thì lại cười.
Sau khi trở về từ sinh vật Thần Châu, thì ông ta đã đem cái nhìn và đề nghị của mình báo lên trên, bên trong đã nói rõ ràng rằng, sinh vật Thần Châu này không đáng để tập đoàn đầu tư, ít nhất thì tạm thời vẫn không đáng.
Hơn nữa, ông ta cũng không coi trọng sinh vật Thần Châu này lắm.
Đúng là sinh vật Thần Châu đã có vài khoản thuốc, nên sẽ phát triển không tệ lắm, nhưng, sinh vật Thần Châu lại có một ông chủ trẻ tuổi tự đại mù quáng chỉ huy, cho nên tiền đồ của nó vẫn rất đáng lo.
Rất có thể sinh vật Thần Châu sẽ trở về trạng thái trước đây, kinh doanh không tốt, rồi dần dần luân lạc đến mức phải bán độc quyền đi.
Coi như không đi đến bước này, thì cũng tuyệt đối không có khả năng trưởng thành, tuyệt đối không có khả năng siêu việt Hằng Thụy, trở thành xí nghiệp y dược số một cả nước.
Mà tổng giám đốc trả lời, cũng đồng ý với cái nhìn của ông ta.
Bành Lệnh Phong nhanh chóng trả lời tổng giám đốc tập đoàn.
Sau đó, ông ta hơi ngửa người về sau, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại trầm xuống.
“Sinh vật Thần Châu! Hừ! Tên nhãi kia. . .”
Với thân phận và địa vị của ông ta, thì chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy!
Tên nhãi kia quá ngông cuồng!
Bây giờ nhớ lại, ông ta vẫn hận nghiến răng nghiến lợi.
Tiếp đó, ông ta lại nghĩ thế cái gì nên mỉm cười đắc ý.
Những ngày gần đây, ông ta công khai bình luận về sinh vật Thần Châu, hiện giờ, danh tiếng của sinh vật Thần Châu đã bắt đầu trở nên thối ở trong vòng tròn, chỉ cần nhắc đến sinh vật Thần Châu thì người ta nghĩ ngay đến chuyện làm giả.
Tên nhãi kia muốn dùng thủ đoạn này để đề cao giá trị công ty, hiện giờ đã thất bại triệt để.
Danh tiếng mà thối, thì sau này sẽ rất khó khôi phục, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc lên sàn sau này.
“Tên nhãi này, đúng là một tên hề!” Khóe miệng ông ta nhếch lên, lộ ra vẻ mỉa mai.
Loại ranh con miệng còn hôi sữa này mà cũng dám đấu với ông ta, vẫn còn non và xanh lắm!
Bành Lệnh Phong đang định ngồi thẳng người để bắt đầu làm việc, thì liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, sau đó, có người đẩy cửa, nhanh chóng lao vào phòng, gương mặt người này đầy vẻ lo lắng và kinh hoàng.
“Sếp. . . Sếp. . . Sếp Bành, không . . . không . . . không xong rồi!”