Hơn tám giờ sáng, Diệp Mặc liền mang hai đứa bé đến sinh vật Thần Châu.
Đường Nguyệt Dao đến sớm hơn, khi nàng thấy Diệp Mặc đến thì không khỏi hơi giật mình, đôi mày chợt nhăn lại, lộ ra vẻ khó tin.
“Ông chủ!”
Nàng đã biết tin tức khoản thuốc mới thứ hai thành công từ trước rồi, nàng cũng nhìn thấy sự rầm rộ của ngày hôm qua, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này nên nàng mới cảm thấy khó tin, bởi vì khoản thuốc kia là do người ông chủ này nghiên cứu ra.
Đường Nguyệt Dao bĩu môi, âm thầm nói: “Đúng thật là. . . hơi hơi lợi hại mà!”
Mỗi lần phải thừa nhận người này rất tài giỏi thì nàng đều không tình nguyện lắm, nhưng lại không thể không thừa nhận, khiến cho nàng rất bất đắc dĩ.
Diệp Mặc mỉm cười, chào hỏi như mọi khi: “Đội trưởng Đường!”
Hắn đi lên văn phòng tổng giám đốc ở bên trên, chờ Lâm Ích Phi đến thì trò chuyện một phen, an bài một số kế hoạch nghiên cứu tiếp theo, sau đó giao hai đứa bé cho mấy chị gái nghiên cứu viên và Trác Lâm chăm sóc, còn hắn thì đi tổng viện Nhân Hoa.
Từ khi trở về nước thì hắn vẫn luôn bận rộn chuyện của sinh vật Thần Châu, vẫn chưa có thời gian rảnh rỗi để đi mấy nơi khác.
Hai ngày nữa, hắn sẽ phải về thành phố H, nên hôm nay chạy qua đó xem một chút.
Viện trưởng Dư dẫn người nghênh đón Diệp Mặc.
“Chủ tịch!”
Viện trưởng Dư nói đến chuyện nhà họ Ninh kia: “Người nhà kia đi từ lâu rồi, tôi nghe vài người bạn nói thì bọn họ đã chạy đi tìm rất nhiều chuyên gia và rất nhiều bệnh viện.”
Khi nhắc đến người nhà này thì viện trưởng Dư lại lộ ra vẻ cười nhạo.
Khi đó ông ta cũng không có mặt, nhưng sau này vẫn nghe mọi người nói đến, cũng biết người nhà này gieo gió gặt bão.
Diệp Mặc cười hỏi: “Thế à, có người nào dám làm phẫu thuật cho ông ta không?”
“Không có!” Viện trưởng Dư lắc đầu.
Loại bệnh đó thì ai dám làm chứ! Coi như tìm chuyên gia nước ngoài thì kết qua cũng giống như vậy.
“Bệnh nhân kia thì sao?” Diệp Mặc hỏi đến vị bệnh nhân mà hắn đã làm phẫu thuật.
Viện trưởng Dư cười nói: “Không phục rất tốt, sắp có thể xuất viện rồi, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là sẽ không có vấn đề!”
“Vậy là tốt rồi!”
Diệp Mặc ngây người ở bệnh viện một lúc, hắn trò chuyện với đám chuyên gia, lại tham khảo một số ca bệnh xong thì liền rời đi, sau đó, Diệp Mặc đi đến nhà hàng Nhã Yến, thuận tiện làm một bữa cho Kỷ tiểu thư.
Buổi chiều, Diệp Mặc lại đến tập đoàn Diệp thị, Hoa Thiên An Phòng. . . đến chạng vạng tối thì mới đi đón bọn nhỏ về nhà.
Hai ngày sau, Diệp Mặc mang theo hai đứa bé bay về thành phố H.
……
Hoàng Y Y đẩy cửa phòng ngủ bước vào, ném túi sách qua một bên, vui mừng kêu lên: “Được nghỉ rồi!”
Cuối cùng cũng giải phóng!
Cô lại có thể đi ra ngoài chơi, lại có thể đi ăn rất nhiều đồ ăn ngon rồi, vì kỳ thi cuối kỳ, nên cả tháng nay, ngày nào cô cũng phải ngâm mình trong thư viện với Thi Vận, không thì đi phòng học tự học, khiến cho cô buồn bực sắp điên rồi.
Hoàng Y Y quay người nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, chu mỏ hỏi: “Thi Vận, sao bạn không vui vẻ chút nào vậy?”
Thiếu nữ mặc một bộ váy trắng, dáng người cao gầy mà thon dài, chiếc váy trắng không quá hiện dáng người, nhưng vẫn có thể nhìn được đường cong uyển chuyển và bay bổng ở bên trong như cũ, nàng đã thóat khỏi vẻ ngây ngô của thiếu nữ, tăng thêm một loại phong vận thành thục.
Nhất là mấy chỗ đẫy đà thì rất có quy mô, gợi cảm mà dẫn lửa.
Nhưng gương mặt không dính tí phấn son nào của nàng vẫn thanh thuần và ngọt ngào như cũ, đôi con người kia mang theo một loại hồn nhiên đặc hữu của thiếu nữ là hấp dẫn người nhất.
Khương Thi Vận nhấp môi, cười nói: “Có gì mà phải vui vẻ chứ!”
Nàng đặt túi xuống, vừa sửa sang lại đồ vật bên trong vừa nói: “Nghỉ cũng rất nhàm chán mà!”
“Có thể đi ra ngoài chơi mà!” Hoàng Y Y cười, tiến lên ôm lấy cổ của Khương Thi Vận, lại cúi đầu, cả người đều dán lên.
Ánh mắt của cô hướng xuống dưới thì không khỏi lộ ra vài phần sợ hãi lẫn thán phục.
Từ góc độ này nhìn xuống thì dáng người của Thi Vận cực kỳ đẹp! Nơi to thẳng sung mãn kia giống như hai ngọn núi sừng sững vậy, rất là hùng vĩ và hấp dẫn ánh mắt.
Da thịt của Thi Vận còn cực kỳ trắng, cực kỳ non mềm, mặc dù cổ áo của Thi Vận rất cao, nhưng từ góc độ này vẫn có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh trắng nõn kia thông qua khe hở.
Thậm chí, cô không cần nhìn lén thì cũng có thể nghĩ ra cảnh tượng bên trong như thế nào.
Bình thường hai người rất hay ngủ chung, cô cũng sờ trộm không ít, cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời, khiến cho một cô gái như cô cũng phải nhớ mãi không quên.
“Haiz!” Hoàng Y Y lại cúi đầu nhin bản thân mình thì không khỏi chán nản thở dài, cũng có chút tuyệt vọng.
Cô đã liều mạng ăn rồi, thế nhưng mà, chẳng có chút hiệu quả nào cả.
“Trơn quá!”
Đôi tay của Hoàng Y Y trượt xuống từ cổ Khương Thi Vận, những nơi bàn tay đi qua thì da thịt đều trơn bóng và mềm nhẵn, giống như đang vuốt ve một khối ngọc đẹp băng nhuận vậy.
“Ai nha! Đừng nghịch nữa, nhiều mồ hôi lắm!” Khương Thi Vận đỏ mặt, nhẹ nhàng oán trách một câu, lại đưa tay vỗ nhẹ.
“Không sao mà!” Hoàng Y Y cười đắc ý, rồi vươn bàn tay ma quỷ qua, “Đúng là hơi nóng nha! Bên ngoài quá nóng mà, phải đi tắm thôi, hay là tối nay mình ra ngoài chơi đi! Ban nãy, đám Tử Huyên đã nói sẽ tổ chức gì đó để cùng đi ra ngoài chơi sao!”