Diệp Mặc về đến nhà, chuẩn bị một chút thì hai người Tô Ngọc Tình liền trở về.
Ngọc Tình đi vào phòng khách ôm hai đứa bé.
“Lại có bữa tiệc à?”
“Ừm! Lát nữa anh sẽ đi.” Diệp Mặc đứng dậy đi vào trong bếp.
“Có những ai vậy?”
Dương Mạn Ny vừa vào nhà thì vịn tường để thay giày cao gót, đôi chân thon dài trắng nõn lập tức lộ ra.
Khi ánh mắt của cô chạm vào ánh mắt của Diệp Mặc thì cô hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác.
“Nhiều lắm, đều là người của sinh vật Thần Châu, còn có vài vị Viện Sĩ nữa, còn có một vị là Trầm Đông Bằng, có thể hai người đã nghe nói qua về người này!”
Diệp Mặc đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh để chọn nguyên liệu, rồi bắt đầu chuẩn bị.
Dương Mạn Ny khẽ giật mình, không khỏi bật thốt lên một tiếng: “Viện. . . Viện Sĩ?”
Gương mặt kiều diễm và vũ mị của cô tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bữa tiệc này cao cấp như vậy sao?
Đến cả Viện Sĩ cũng xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện vài người?
Hiện giờ Diệp Mặc đã lợi hại đến mức độ này rồi sao, thường xuyên ăn cơm với đám nhân vật, đại lão này sao!
Còn cả Trầm Đông Bằng kia nữa, tất nhiên cô cũng nghe nói qua người này, người này là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, chính là ông chủ của Tư bản Thanh Sam!
Diệp Mặc cười nói: “Đúng rồi! Gần đây, sinh vật Thần Châu lại có nghiên cứu thành công một loại thuốc, bữa tiệc hôm nay là để ăn mừng!”
Dương Mạn Ny còn chưa kịp thoát khỏi cơn khiếp sợ kia, thì lại ngẩn ngơ, líu lưỡi nói: “Lại. . . lại thành công à?”
Cô nhớ rằng, cách đâu không lâu Diệp Mặc cũng đã nói sinh vật Thần Châu đã nghiên cứu thành công một loại thuốc mới, trên báo chí và tin tức cũng có thông tin liên quan.
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu, bắt đầu bận rộn.
Dương Mạn Ny đứng ngẩn người tại chỗ, môi đỏ hé ra, những nửa ngày vẫn không nói gì, cô đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Ngọc Tình, rồi cầm điện thoại di động lên để tìm hiểu các tin tức tương quan đến sinh vật Thần Châu, chỉ xem một chút thì miệng cô đã nới rộng ra, đôi mặt đẹp cũng trợn trừng trừng.
“Sao thế?” Tô Ngọc Tình ở bên cạnh thấy dáng vẻ khác thường này của Dương Mạn Ny thì cũng ngó đầu qua xem.
Rất nhanh, nàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và chấn động, thậm chí còn có khó tin.
Nàng nhớ rằng, đợt trước tất cả mọi người đều nói sinh vật Thần Châu này có giá trị thị trưởng là mấy chục tỷ, nhưng bây giờ lại tăng ào ào, đã đến cấp bậc trăm tỷ, còn nói cái gì mà, một khi lên sàn, thì có hy vọng trùng kích giá trị thị trường 1000 tỷ.
Cái gì mà hy vọng trong lĩnh vực y dược của cả nước, bla bla. . . rất nhiều những tên tuổi khoa trương, khiến cho nàng có chút mờ mịt.
Nàng thật sự không biết công ty sinh vật Thần Châu này lợi hại như vậy đấy!
Trước kia, khi Diệp Mặc mua lại thì chỉ bỏ ra có 300 triệu thôi, khi đó công ty còn sắp phá sản, tại sao bây giờ lại trở thành số một cả nước rồi?
Dương Mạn Ny run lên một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô giương mắt nhìn về phía nhà bếp rồi thì thào một hơi.
“Diệp Mặc . . . đã lợi hại như vậy rồi sao?”
Trong đôi mắt vũ mị của cô lưu chuyển một vệt sáng rực rỡ, và có vài phần nóng rực.
Một xí nghiệp sắp đóng cửa, rơi vào tay của Diệp Mặc thì bỗng nhiên sống lại, còn trở nên vô cùng ghê gớm, có thể trong này còn có thành phần may mắn, nhưng tuyệt đối có liên quan đến sự lãnh đạo của Diệp Mặc.
Xem ra Diệp Mặc rất co thiên phú trên phương diện này, giống như tập đoàn Phác Ngọc kia cũng là do một tay Diệp Mặc làm nên.
Chẳng qua là, nỗi lòng của cô đã bình phục rất nhanh.
Cô cũng thường xuyên nhìn thấy bản lãnh của Diệp Mặc, cũng có chút tập mãi thành quen, nếu như có một ngày Diệp Mặc không lợi hại, thì lúc đó cô mới sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Tô Ngọc Tình cũng tỉnh táo lại, cười nói: “Giá trị thị trưởng 1000 tỷ? Có khoa trương như vậy sao?”
Diệp Mặc ở trong bếp lên tiếng: “Bây giờ thì chưa được, nhưng sau này thì chưa biết!”
Chờ những hạng mục còn lại của sinh vật Thần Châu thành công, thì có lẽ cũng đến trình độ này, hoàn toàn có thể trùng kích giá trị thị trường 1000 tỷ, trở thành bá chủ của ngành y dược trong nước!
Dương Mạn Ny cười khanh khách nói: “Vậy chẳng phải anh phát tài rồi sao?”
Cô nói xong thì lại khẽ giật mình, coi như không có sinh vật Thần Châu thì Diệp Mặc cũng đã có cực kỳ nhiều tiền rồi, giờ cũng không biết Diệp Mặc đã có bao nhiêu tiền rồi, cô cũng cảm thấy Diệp Mặc bây giờ có chút sâu không lường được.
Diệp Mặc nói: “Hay là. . . tôi đem tiền của cô ném vào đó nhé?”
Dương Mạn Ny gật đầu nói: “Được! Anh cứ ném đi! Làm một cổ đông cũng không tệ lắm!”
Cô chỉ lấy một chút tiền trong số tiền Diệp Mặc đầu tư kiếm được, còn đại bộ phận thì vẫn nằm trong tay Diệp Mặc, dù sao bình thường cô cũng không tiêu nhiều lắm, mà cô cũng rất yên tâm khi đưa tiền cho Diệp Mặc đầu tư.
Nếu như sinh vật Thần Châu này có thể trùng kích giá trị thị trường 1000 tỷ thật, đến khi đó, cô lại có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Hay là. . . em cũng ném tiền của mình vào nhé!” Tô Ngọc Tình cũng cảm thấy hơi động lòng.
“Được! Đều đầu tư vào hết đi!”
Diệp Mặc vừa trò chuyện với hai người, vừa làm mấy món ăn, sau đó, hắn liền đi đến khách sạn để tham gia bữa tiệc.
Bữa cơm này ăn đến 9 giờ tối thì mọi người mới tản đi.
Diệp Mặc tiễn đám người Viện Sĩ Vương và Trầm Đông Bằng lên xe, rồi hắn mới gọi xe về nhà.