“Anh họ!” Hoàng Y Y đứng dậy, duyên dáng gọi to, rồi bước nhanh qua kéo ống tay áo của Diệp Mặc, nói với vẻ tủi thân: “Tại sao bây giờ anh mới đến?”
Diệp Mặc mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Hoàng Y Y.
“Anh đang tiếp mấy người bạn! Bọn họ có chuyện quan trọng nên chuyên môn đến đây tìm anh, cho nên không thể không tiếp!”
Trương Bằng Hạo cười mỉa thành tiếng, “Bạn bè gì mà quan trọng như vậy chứ!”
Bạn bè của người này thì có thể quan trọng đến mức nào chứ, e rằng chẳng có ai có thể so sánh với anh Lưu cả!
Diệp Mặc lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Bằng Hạo.
“Y Y, người này là ai vậy?”
Hoàng Y Y lại gần, hầm hừ nói: “Người này là Trương Bằng Hạo, là bạn cùng lớp em, tên này rất đáng ghét! Vẫn luôn ghen tỵ với anh nên toàn nói xấu anh, lại còn chọn rất nhiều rượu đắt tiền, còn nữa, ông chú này cũng là do cậu ta dẫn đến!”
Hoàng Y Y lại chỉ về phía Lưu Vân Siêu, cả giận nói: “Người này cũng rất đáng giận, tuổi đã cao mà còn quấn lấy Thi Vận, em để anh ta rời đi, anh ta còn tức giận nói muốn cho anh đẹp mặt, còn nói cái gì mà muốn anh dập đầu mời rượu!”
Lưu Vân Siêu nghe đến đây thì thân thể run lên, mặt trắng bệch, trong hai con ngươi trợn trừng trừng kia hiện lên một tia kinh hoảng.
Người này . . . thật sự anh họ của con nha đầu chết tiệt này?
Tại sao có thể như vậy?
Không phải nói anh họ của con nha đầu này là một streamer sao? Làm sao có thể là vị này chứ?
Ừng ực!
Lưu Vân Siêu nhớ lại lần gặp mặt trước thì tâm thần lại run lên bần bật, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, hai tay anh ta cũng hơi run rẩy.
Người trước mặt này là nhân vật khủng bố cỡ nào chứ!
Bởi vì đắc tội với người này, nên tập đoàn Hoàng Thế phải bồi thường một tỷ, chú Hứa nhìn thấy ngời này còn phải cúi đầu chịu thua, tuy tập đoàn Hoàng Thế bây giờ vẫn cón sống, nhưng cũng đã là nửa chết nửa sống, tất cả đều là vì người này.
Mặc dù anh ta cũng không rõ ràng lai lịch của người này lắm, chỉ biết là vị này là bạn của Sếp Đinh của Võng Dật, chứng tỏ phải có lai lịch và bối cảnh cực kỳ lớn.
Lần trước anh ta còn lo lắng sẽ bị người này trả thù, nhưng hình như người này không thèm trả thù anh ta, hoặc là bận rộn quá nên quên mất, không ngờ hôm nay lại trêu chọc phải, đây chẳng phải là chọc phải đại họa rồi sao!
Trong lúc nhất thời, tập đoàn Hoàng Thế cuống quít hối hận.
Trương Bằng Hạo ở một bên thì không chú ý đến sắc mặt biến ảo của Lưu Vân Siêu, trái lại còn kêu gào: “Anh Lưu của tôi là ai chứ, là người thừa kế của tập đoàn Húc Tường đấy, anh ấy có thể ngồi ở đây thì đã là nể tình rồi, thế mà lại còn dám đuổi anh ấy đi, đúng là không biết tốt xấu mà!”
“Tôi khuyên anh một câu, anh nên ngoan ngoãn mời rượu, xin lỗi anh Lưu đi, có lẽ anh Lưu sẽ tha thứ cho anh đấy!” Trương Bằng Hạo nói xong còn nhìn về phía Diệp Mặc với ánh mắt tràn đầy giễu cợt.
“Vậy sao?” Diệp Mặc nghe thấy thế thì cười, lại nhìn về phía Lưu Vân Siêu kia, “Tôi cũng muốn mời rượu đấy, nhưng mà phải nhìn xem anh ta có dám uống hay không!”
“Ôi ôi! Có gì mà không dám, anh cho rằng anh là ai vậy!” Trương Bằng Hạo bật cười, cậu ta chỉ cảm thấy người này quá mạnh miệng, “Anh Lưu của tôi. . .”
“Im miệng!”
Trương Bằng Hạo còn đang định tiếp tục kêu gào, tiếp tục khoe khoang thân phận của anh Lưu, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét lớn ở bên cạnh đã đánh gãy lời của cậu ta,
Trương Bằng Hạo nhất thời giật mình, quay đầu nhìn qua thì lập tức ngây dại.
Là anh Lưu!
Giờ phút này, sắc mặt của anh Lưu cực kỳ khó coi, nhìn trông cực kỳ tái nhợt, giống như đang phẫn nộ, hoặc là. . . sợ hãi, bởi vì cả hai bàn tay kia đều đang run rẩy.
“Anh Lưu, anh. . .” Trương Bằng Hạo thì thào, cậu ta hoàn toàn mờ mịt.
Anh Lưu bị sao thế nào?
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Lưu Vân Siêu sợ Trương Bằng Hạo lại nói gì đó quá đáng, lại đổ đầu vào lửa, cho nên gầm thét lên, rồi hung hăng trừng mắt, sau đó lại thở sâu, trên mặt anh ta gạt ra nụ cười cứng ngắc, vội vàng đứng lên.
Lưu Vân Siêu khom người, cười làm lành nói: “Thì ra là Diệp thiếu gia! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, tôi . . . tôi tuyệt đối không có nói như vậy, nên là tôi mời rượu bồi tội mới đúng!”
giọng nói kia tràn đầy vẻ khách khí và lấy lòng.
Lưu Vân Siêu nói xong còn rót cho mình đầy một chén, sau đó ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Trương Bằng Hạo nhìn thấy cảnh này thì há hốc miệng, toàn hoàn ngây dại.
Đến cả đám bạn học ở một bên cũng sợ ngây người.
Tại sao có thể như vậy?
Trương Bằng Hạo nói rất to rằng người này rất lợi hại, rất ghê gớm cơ mà, công tử tập đoàn Húc Tường, tài sản trong nhà có vài tỷ, nhân vật ghê gớm như vậy, thế mà gặp anh họ của Y Y lại sợ hãi giống như chuột thấy mèo?
Cho dù là Khương Thi Vận thì cũng há hốc cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
Đến cả Hoàng Y Y cũng có chút kinh ngạc, cô hơi nhăn mày, nghi ngờ nhìn anh họ của mình.
Anh họ của mình lợi hại như vậy sao?
Đến cả công tử của tập đoàn Húc Tường cũng phải sợ anh ấy như vậy?