Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Hoàng Y Y: Mình Cũng Không Dám Tin!

Chương 982: Hoàng Y Y: Mình cũng không dám tin! Chương 982: Hoàng Y Y: Mình cũng không dám tin!

Mặc kệ là Sếp Đinh hay vẫn là Sếp Lôi, thì đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, có cơ hội gặp mặt thì tất nhiên không thể bỏ qua, nếu bỏ qua cơ hội này, thì sau này chưa chắc đã có cơ hội nữa.

Cô chỉ là một sinh viên bình thường, nào có cơ hội gặp mặt nhân vật như vậy chứ!

“Thi Vận, bọn mình cùng đi nhé!” Hoàng Y Y quay người lôi kéo Khương Thi Vận, gương mặt mềm mại đã đỏ bừng lên vì kích động.

“Được rồi! Anh dẫn em qua đó!” Diệp Mặc cười, rồi quay người dẫn hai cô gái rời đi.

“Là thật sao?”

“Anh họ của Y Y ghê gớm như vậy?”

Đám bạn học vẫn ngồi nguyên tại chỗ, sắc mặt cả đám đều vô cùng hoảng hốt.

Tất cả những chuyện vừa xảy ra khiến cho bọn họ cực kỳ rung động.

Đầu tiên là công tử tập đoàn Húc Tường nhìn thấy anh họ của Y Y thì lập tức lộ ra vẻ cung kính và e ngại, nói chuyện cũng phải khép nép, bây giờ thì đến cả Sếp Đinh và Sếp Lôi cũng là bạn của anh họ Y Y.

Chuyện này, thực sự là khiến cho người ta khó có thể tin!

Trương Bằng Hạo vẫn ngây người tại chỗ, vẫn là dáng vẻ thất thần hoảng hốt kia.

Lúc này, mấy người Chu Tử Huyên mới từ sàn nhảy trở về, thấy tình hình này thì tất cả đều sững sờ.

“Mọi người. . . làm sao vậy?”

“Cái. . .cái gì cơ?” Chu Tử Huyên nghe xong chuyện vừa phát sinh thì liền trợn tròn mắt, cả người ngây ra như phỗng.

Rất lâu sau, cô ta vẫn chưa tỉnh tao lại, đờ đẫn ngồi xuống ghế, lại đờ đẫn cầm chén rượu lên, rồi trút cả vào miệng.

Khụ khụ!

Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên ho khan, rượu cũng bị phun ra ngoài.

Chu Tử Huyên không ngừng đấm ngực, ho khan, suy nghĩ trong lòng lại cuốn lên như sóng gió ngập trời.

Ban đầu cô ta vẫn luôn cười Hoàng Y Y kia, cảm thấy Hoàng Y Y chém gió quá kinh khủng, tài sản 10 tỷ cái gì đó đều là giả, nhưng giờ xem ra, chỉ sợ là thật rồi!

“Trời ạ!”

Đến khi tỉnh táo lại, Chu Tử Huyên thì thào một câu, thần sắc lại trở nên ngốc trệ một lần nữa.

Ngày xưa, cô ta từng nghe Hoàng Y Y nói, anh họ của mình chỉ được cái đẹp trai, còn lại thì không có gì hết, chỉ là một lập trình viên bình thường, nhưng bây giờ, lại có 10 tỷ tài sản, quen biết toàn nhân vật kinh khủng, nổi tiếng. . .

Mà tất cả những thay đổi này, chỉ xảy ra trong vòng một năm gần đây!

Chuyện này, thật sự là không thể tin nổi!

Chu Tử Huyên cắn môi đỏ, trong lòng cực kỳ ghen tỵ, lại cực kỳ hâm mộ.

Khoảng tầm 10 phút sau, hai người Hoàng Y Y mới trở về, sắc mặt cả hai đều vô cùng hưng phấn.

“Tất nhiên là thật rồi!”

“Mọi người nhìn đi, đây là ảnh chụp chung, ừm, bọn họ rất tốt, rất thân thiết, nhất là chú Lôi kia. . .”

Hai người vừa ngồi xuống thì đám bạn đã tranh nhau hỏi các loại vấn đề, khi thấy Hoàng Y Y lấy điện thoại di động ra cho xem ảnh thì bọn họ lại xôn xao lên, lại kích động lên, nhất là đám con trai thì còn phản ứng nhiệt liệt hơn đám con gái nhiều.

Mười giờ hơn, Diệp Mặc tiễn người ra khỏi quán bar.

Sếp Lôi có vẻ hơi say, mặt đỏ bừng, được người đỡ lên xe.

“Cậu em Diệp, cậu . . . tuyệt đối đừng quên chuyện này đấy nhé, ngày mai . . . ngày mai tôi sẽ đi Thiên Hải ký kết luôn, lần sau. . . lần sau có cơ hội tu tập, thì trò chuyện tiếp!”

Diệp Mặc đứng ở cửa xe, liên tục đáp lại: “Được được được!”

Vị Sếp Lôi này rất thú vị, tối nay hai người đã trò chuyện không ít thứ liên đến sự phát triển của khoa học kỹ thuật.

Đương nhiên, mục đích chuyến đi này của Sếp Lôi chính là vì màn hình của điện tử Đông Đằng.

Hiện giờ, điện tử Đông Đằng sắp sửa sản xuất hàng loạt, loại màn hình đỉnh cấp này tất nhiên sẽ khiến cho các nhà máy lớn tranh đoạt, Sếp Lôi vì muốn có thêm một ít hàng, cho nên mới chuyên môn chạy đến thành phố H tìm hắn.

Sếp Đinh ở một bên thét lên: “Đi, chúng ta đi uống tiếp!”

“Không được! Không được! Đã rất muộn rồi, tôi cần phải trở về!” Diệp Mặc khoát khoát tay, cười nói: “Đã hơn 10 giờ rồi, tôi phải về chiếu cố bọn nhỏ!”

Sếp Đinh nghe đến bọn nhỏ thì cũng hết cách, đành phải gật đầu: “Được rồi!”

Diệp Mặc quay lại quán bar gặp đám người Hoàng Y Y.

Hắn đi qua, vẫy tay nói: “Đến lúc về rồi!”

“Mười rưỡi rồi à, cũng muộn rồi đấy!” Hoàng Y Y nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, “Có điều, giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi, bọn mình đi đâu bây giờ?” Câu sau là nói với Khương Thi Vận.

Khương Thi Vận đứng dậy theo, cau mày nói: “Mình còn không mang thẻ căn cước!”

Diệp Mặc cười nói: “Để anh sắp xếp cho bọn em ngủ khách sạn nhé!”

“Là khách sạn kia sao?” Đôi mắt Hoàng Y Y lập tức sáng lên.

Cô đã nhớ cái khách sạn Duyệt Vân Trang rất lâu rồi.

“Không phải!” Diệp Mặc lắc đầu, “Khách sạn kia ít phòng lắm, không đủ chỗ cho các em đâu, là khách sạn Bảo Duyệt!”

“Khách sạn Bảo Duyệt?” Hoàng Y Y khẽ giật mình.

Khách sạn này cũng rất xa hoa và nổi tiếng.

Cô nhíu mày, chần chờ nói: “Thế nhưng mà, bọn em không mang thẻ căn cước, có thể ở sao?”

Nếu như là khách sạn Duyệt Vân Trang thì sẽ không có vấn đề, bởi vì đó là sản nghiệp của anh họ, nhưng khách sạn Bảo Duyệt này thì có thể sẽ hơi phiền phức.

Bình Luận (0)
Comment