Diệp Mặc cười nói: “Không có vấn đề, anh để bọn họ chuẩn bị một chút là được!”
Hoàng Y Y nghe thấy thế thì khẽ giật mình, bật thốt lên: “Khách sạn đó. . . cũng là của anh à?”
Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi nói: “Xem như. . . cổ đông lớn đi!”
“Oa!” Hoàng Y Y không khỏi thán thục một tiếng, đôi mắt đẹp lại sáng lên, “Anh họ, sao anh lại trở thành cổ đông của bọn họ? Bây giờ anh có bao nhiêu tiền rồi? Sao anh lại lợi hại như vậy chứ?”
Cô lanh lợi đi qua nắm tay Diệp Mặc, nhẹ nhàng lắc lắc, rồi lại nịnh nọt.
“Em thật là!” Diệp Mặc bật cười, rồi kéo cô đi ra ngoài: “Hôm nay vì hết cách nên anh mới bảo em đi đến quán bar, sau này thì đừng đến mấy chỗ như này nhiều, biết chưa! Thỉnh thoảng đến bar chơi thì không sao, nhưng không thể đến thường xuyên!”
“Em biết rồi!” Hoàng Y Y khéo léo gật đầu.
Cô hé miệng cười, gương mặt hết sức vui mừng.
Tối nay, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, có thể trang bức ở trước mặt đám bạn học, cực kỳ có mặt mũi, khi nhớ lại ông chú vừa rồi thì cô lại càng đắc ý hơn, cuối cùng ông chú kia cũng say ngất, rồi bị người khác khiêng đi.
Còn cả Trương Bằng Hạo kia nữa, mặt cứ đen xì xì, nhìn thấy cô còn không dám nói một tiếng nào.
Nhớ đến Trương Bằng Hạo thì bỗng nhiên Hoàng Y Y quay người, hô lên với bọn họ: “A! Đúng rồi, mấy người đi tìm chỗ khác đi, đừng đi theo bọn tôi!”
Trương Bằng Hạo không rên một tiếng, chỉ nhìn vào người thanh niên ở phía trước, trong mắt lóe lên một vệt sợ hãi.
Giờ phút này, cậu ta cảm thấy người anh họ này của Hoàng Y Y thật sự là sâu không lường được, cậu ta sợ trốn không kịp chứ nào dám trêu chọc chứ!
Đoàn người rời khỏi quán bar, quản lý quán bar đã chuẩn bị xe để đưa đoàn người đến khách sạn.
Vừa tiến vào khách sạn, đám sinh viên đều sợ hãi thán phục một tiếng.
“Đẹp quá!”
Các cô đều là sinh viên bình thường, nào được ở khách sạn xa hoa như vậy bao giờ.
Diệp Mặc gọi quản lý khách sạn ra để phân phó vài câu, để chuẩn bị phòng cho các cô gái.
Khi Diệp Mặc quay lại thì nói với Hoàng Y Y: “Vậy anh về trước nhé!”
“Vâng, anh họ, hôm khác chúng em sẽ đến nhà thăm anh, thuận tiện thăm cháu em luôn, đúng rồi, khi nào rảnh thì nhớ qua nha em ăn cơm, mẹ em nhắc đến anh suốt đấy!” Hoàng Y Y cười đáng yêu, vẫy tay chào.
“Được rồi!” Diệp Mặc thuận miệng đồng ý, rồi vẫy tay chào, quay người rời đi.
Mãi cho đến khi Diệp Mặc đi vào thang máy, Khương Thi Vận ở bên cạnh vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vẫn cứ chưa tỉnh hồn lại.
Tất cả những chuyện tối nay, khiến cho nàng có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Tuy rằng Y Y thường xuyên nói với nàng rằng anh ấy rất lợi hại, có rất nhiều sản nghiệp, có tài sản 10 tỷ, còn quen biết rất nhiều nhân vật ghê gớm, nhưng nàng vẫn không tin lắm, hiện giờ xem ra, Y Y không nói quá chút nào.
Những gì nàng thấy tối nay, còn khoa trương hơn những gì Y Y nói nhiều.
Hoàng Y Y quay người nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Thi Vận thì cười ranh mãnh, nói: “Bạn nhìn đến ngốc luôn rồi à!”
Khương Thi Vận lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói: “Không có . . . làm gì có chứ!”
Trên gương mặt thanh thuần và ngọt ngào của nàng thấm ra hai vệt đỏ ửng.
Hoàng Y Y mím môi cười, rồi lại trêu chọc một lúc mới tha cho Khương Thi Vận.
“Thật ra thì mình cũng không biết anh họ lợi hại như vậy đâu, mình thấy đám người chú Lôi kia còn rất khách khí với anh họ đấy!” Trò chuyện được một lúc, bỗng nhiên Hoàng Y Y lại lộ ra mấy phần hoảng hốt.
Cô cũng không biết, từ khi nào anh họ của mình lại trở thành bạn bè với đám đại lão này, vậy thì chẳng phải anh họ của mình cũng là đại lão rồi sao?
Nghĩ đi nghĩ lại thì Hoàng Y Y vẫn không tin nổi, cũng càng thấy kích động hơn.
Một lát sau, quản lý khách sạn đi ra đưa thẻ phòng cho mọi người.
“Thi Vận, bọn mình ở một phòng nha!”
Hoàng Y Y chọn một tấm thể, rồi kéo người ngọc bên cạnh, vui vẻ nhảy nhót đi về phía trước.
……
Diệp Mặc trở lại phòng làm việc thì đã là 11 giờ hơn.
Hai đứa bé đã buồn ngủ không chịu nổi, nên đã ngủ thiếp đi.
Dì Vân dọn dẹp một chút rồi cũng đi về.
Diệp Mặc tiễn dì Vân xong thì ngồi xuống bên giường, chờ một lát thì chờ được điện thoại của Ngọc Tình.
Hắn lại cho nàng nhìn hai đứa bé như mọi khi, hai người lại trò chuyện hơn nửa tiếng rồi mới cúp máy.
Diệp Mặc lao vào tắm rửa thay quần áo, sau đó lại đi live stream một lúc, đến hơn ba giờ sáng, hắn đi pha chén trà, rồi ngồi trong thư phòng, bắt đầu thiết kế quần áo, trang phục. . . hắn thiết kế rất nhiều, đều là chuẩn bị cho Phác Ngọc.
Thiết kế thời trang xong, Diệp Mặc lấy ra một đống giấy, rồi bắt đầu viết.
Thứ này là dành cho điện tử Đông Đằng!
Vài hôm nữa hắn sẽ phải đến Thiên Hải một chuyến, đến khi đó đưa những thứ này cho đám kỹ sư Đông Đằng là được, có những thứ này thì trình độ kỹ thuật của điện tử Đông Đằng sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau đó, Diệp Mặc lại chơi cờ, xem bệnh án, một đêm cứ thế trôi qua.
Chờ hai đứa bé tỉnh dậy, Diệp Mặc lại thay tã, nấu cơm, giật quần áo . . . lại là một ngày mới bận rộn.