Ngoài cửa sổ, mưa rơi không ngừng.
Trong phòng ngủ, người ngọc vẫn ngủ say.
Bỗng nhiên, điện thoại di động trên đầu giường rung lên khiến cho nàng tỉnh lại.
Người ngọc mở đôi mắt đẹp, rồi mệt mỏi ngáp một cái.
Nàng nhếch đôi môi đỏ lầm bầm một tiếng, rồi với tay lấy điện thoại di động.
Hóa ra là học sinh của nàng.
Nàng cấp tốc trả lời.
Khi nhận được tin tức của học sinh, thì mặc kệ thời gian nào nàng cũng sẽ tận lực trả lời.
“Chín giờ!”
Nàng liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục chợp mắt thêm một lúc.
Lại một học kỳ kết thúc.
Hai ngày nữa phải đến trường học để xử lý một vài chuyện, nhưng hai ngày này lại rất rảnh rỗi, nàng cũng không biết nên làm gì.
Bỗng nhiên, nàng lại nhớ đến người học sinh kia của mình.
“Hay là. . . đi thăm em ấy một chút?”
Tuy rằng em ấy từng là học sinh của mình, nhưng bây giờ, nàng cũng rất khó có thể coi em ấy là học sinh, có lúc, nàng tự nhiên lại nhớ đến em ấy, khiến cho nàng trằn trọc, ngủ không yên, luôn luôn cảm thấy trái tim mình có chút loạn nhịp.
Trần Mộng do dự rất lâu, rồi khẽ cắn bờ môi đỏ, vẫn hạ quyết tâm.
“Đi thăm một chút đi! Thuận tiện đi thăm bọn nhỏ luôn, dù sao mình cũng chưa từng đi qua thăm bọn nhỏ, trái lại thì đám Lý Vũ Bằng đã đi rất nhiều lần!”
“Chưa chắc em ấy đã rảnh, phải hỏi trước mới được. . .”
Nàng cầm điện thoại di động lên để nhắn tin.
Rồi lại nghiêng người, lấy cùi chỏ chống đỡ, hai tay nâng cằm, chăm chú nhìn màn hình để chờ đợi đối phương trả lời.
Đợi một lát mà vẫn chưa thấy đối phương trả lời thì nàng lại hơi lo lắng, nâng đôi chân ngọc lên, nhẹ nhàng đung đưa.
Hai ba phút sau đối phương mới trả lời, nàng xem xong thì đôi mắt đẹp lập tức sáng lên.
Nàng cầm điện thoại di động trả lời một câu rồi xoay người rời giường.
Chân ngọc rơi xuống đất rồi bước về phía nhà tắm.
Sau khi tắm rửa xong, nàng mở tủ quần áo, chớp chớp mắt nhìn đám đồ lót khiêu gợi của mình, có vài món còn rất gợi cảm.
“Mặc cái gì bây giờ?”
Nàng vẫn luôn thích mấy loại kiểu dáng này, chỉ là đơn thuần cảm thấy đẹp thôi.
Có cô bé nào không thích quần áo đẹp đẽ chứ!
Bởi vì là giáo viên, cho nên nàng không thể ăn mặc quá mức, nhưng quần áo ở bên trong thì sẽ không có ai thấy, cho nên muốn mặc thế nào cũng được.
Trần Mộng chọn một bộ đồ lót màu đen, sau đó mới bắt đầu thoa kem dưỡng da.
Nàng lại chọn một chiếc áo thun và quần jean, mặc dù chỉ là một bộ đồ bình thường, nhưng mặc vào người nàng vẫn trở nên rất gợi cảm, thường xuyên sẽ có học sinh nhìn trộm nàng, cho nên nếu như không quá nóng, thì nàng sẽ khoác thêm một cái áo khoác để che đi những đường cong xinh đẹp của mình.
“Lại. . . trang điểm đi!”
Nàng hơi chần chờ, nhưng vẫn ngồi xuống trang điểm nhẹ nhàng một chút, rồi đeo một đôi khuyên tai khá thời thượng.
Nhấc túi xách, đi đến cửa, thay một đôi giày cao gót, rồi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi nhà, một cỗ sóng nhiệt đã đập thẳng vào mặt, nàng không chịu được mà nhíu mày một cái.
“Nóng quá!”
Hiện giờ, chính là thời điểm oi bức nhất trong năm.
“Đúng rồi, còn phải đi mua vài thứ, hình như bọn nhỏ đã một tuổi rồi, trẻ em một tuổi thì nên mua gì nhỉ? Hay là mua đồ chơi, không không không, nên mua tranh sách, vẽ màu gì đó thì hơn!”
Nàng suy nghĩ một lúc rồi mới đi xuống nhà, lái xe đi tìm một cửa hàng bán đồ trẻ em trước, sau đó mới đi đến địa chỉ mà Diệp Mặc đã cho.
Trần Mộng đi đến trước cửa phòng làm việc, ấn chuông rồi chờ một lát, cửa mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, nụ cười nhẹ trên gương mặt kia khiến cho người xem hơi lóa mắt.
“Cô Trần Mộng!”
Trần Mộng nhìn đến mức ngơ ngác, ánh mắt cũng đã hơi thất thần.
Tiếp theo, nàng phản ứng kịp, vội vàng cúi đầu xuống sẽ che giấu vẻ quẫn bách của mình.
Người thanh niên trước mặt này đã không còn là một đứa bé trai ngây ngô trong trí nhớ của nàng nữa rồi, mà là một người đàn ông thành thục rất có mị lực, chỉ một cái nhìn này đã khiến cho trái tim nào xao động rồi.
“Cô vào đi, bên ngoài nóng lắm!” Diệp Mặc kéo cửa ra, để cho Trần Mộng đi vào, “Sao cô mua nhiều đồ thế, đám Lý Vũ Bằng cũng mua một đống rồi, những thứ này em cũng có rồi, mua nhiều lãng phí lắm!”
Diệp Mặc thấy Trần Mộng cầm hai cái túi to thì hơi bất đắc dĩ.
Mỗi người đến thăm hắn và bọn nhỏ đều sẽ mua một đống đồ, thật sự là quá nhiều.
Trần Mộng đi vào, nói ra: “Lý Vũ Bằng? Bọn họ mới đến à?”
“Gần đây thì không, để em xách cho!”
Diệp Mặc đóng cửa lại, đưa tay nhận hai cái túi trong tay nàng.
Trần Mộng đi vào trong, đôi mắt đẹp đánh giá bốn phía xung quanh, thỉnh thoảng lại phun ra một tia sợ hãi thán phục.
“Oa! Nơi này của em không tệ nha!”
Nàng cũng đã nghe đám người Lý Vũ Bằng kể về nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đến đây.
“Oa!” Đến khi nhìn thấy hai đứa bé thì nàng lại thán phục một tiếng.
“Cảm giác bọn nhỏ lại lớn hơn rồi, còn xinh đẹp hơn nữa!”
Nàng bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống, rồi ôm hai đứa bé đang chơi đồ chơi vào trong ngực mình.