Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 985 - Chương 985: Trần Mộng: Quá Khó Xử!

Chương 985: Trần Mộng: Quá khó xử! Chương 985: Trần Mộng: Quá khó xử!

Trần Mộng đứng lên, ước lượng một chút rồi cười nói: “Cũng hơi nặng rồi này!”

“Dễ thương quá! Lại còn không sợ người lạ chút nào nữa!” Nàng nhìn hai đứa bé trong ngực rồi lại thở dài.

“Đúng vậy nhỉ!” Diệp Mặc đặt túi xuống một bên, rồi đi qua một bên pha trà, “Cô Trần, cô được nghỉ rồi à?”

“Vẫn chưa, vài hôm nữa vẫn còn phải đến trường, sau đó mới được nghỉ!”

Trần Mộng lên tiếng, rồi ôm hai đứa bé ngồi xuống ghế sô pha, “Em thì sao? Dạo này rất bận rộn à?”

“Vẫn bình thường!”

“Vậy. . . bình thường em đều ở đây à?”

“Vâng! Như vậy cũng tiện hơn, mỗi ngày chạy tới chạy lui về Hồ Phỉ Thúy thì quá phiền phức!” Diệp Mặc rót trà xong thì mang lên.

Trần Mộng chần chờ một chút, rồi hỏi: “Ừ! Vậy. . . cô có thể đi loanh quanh không?”

“Được chứ! Em dẫn cô đi xem một chút! Bên này là những vật làm bằng ngọc và kim loại, nơi này là làm quần áo. . .” Diệp Mặc dẫn Trần Mộng đi tham quan một vòng, cũng cho nàng xem các tác phẩm mà mình đang trưng bày.

“Oa! Đẹp quá!” Trần Mộng nhìn thấy những khối ngọc tinh xảo, và đám lễ phục xinh đẹp kia thì lại sợ hãi thán phục kêu lên.

Hai người đi dạo một vòng thì mới trở lại phòng khách để trò chuyện tiếp.

Đôi mắt đẹp của người ngọc thỉnh thoảng lại liếc về phía người thanh niên trước mặt, nàng chỉ dám quét qua một chút rồi lập tức thu hồi lại, trong lòng cũng đã nổi lên một chút gợn sống, hai đứa bé trong ngực của nàng cũng hơi nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại lay lay ngực của nàng, khiến cho nàng hơi xấu hổ.

Diệp Mặc nói: “Để em bế cho!”

“Không. . . không cần!” Trần Mộng vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu! Cô cũng rất thích trẻ con!”

“Vậy cũng được!” Diệp Mặc cũng không kiên trì.

“Đáng yêu quá!” Trần Mộng cúi đầu hôn lên trán của hai đứa bé, rồi lại tiếp tục trò chuyện với Diệp Mặc, bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên hông có một cảm giác ấm áp, rồi lập tức khuếch tán ra xung quanh.

Trong nháy mắt, nàng đã ngây ngẩn cả người, vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.

Đến khi ngửi được một cỗ mùi khai nhàn nhạt, thì nàng mới hiểu được.

A!

Nàng bỗng nhiên kêu nhỏ một tiếng, rồi đứng dậy đặt hai đứa bé qua một bên, rồi cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo thun của nàng đã bị ướt một mảng lớn, đến cả chiếc quần jean cũng bị ướt, tràn xuống cả đùi luôn.

“Ah!” Diệp Mặc thấy thế cũng kêu lên một tiếng, rồi vội vàng đứng dậy.

Hắn nhìn thoáng qua, hóa ra là tác phẩm Nặc Nặc.

Chẳng qua là, Nặc Nặc đã mặc tã rồi mà, sao vẫn cỏn rỉ ra nhiều như vậy? Chắc là lúc nãy khi hai đứa bé chơi đùa thì tã bị lỏng ra.

Trần Mộng nhất thời không biết làm gì, nàng chỉ đứng tãi chỗ, gương mặt long lanh đã đỏ lên vì quẫn bách.

Quần áo của nàng đều bị ướt một mảng lớn, đến cả đồ lót cũng thì dính vào một ít, cảm giác ẩm ướt dinh dính này khiến cho nàng hơi khó chịu.

Lau qua là không có tác dụng, nhất định phải thay một bộ quần áo khác, còn cả đồ lót cũng cần phải thay, rồi lại đi tắm rửa mới được, thế nhưng mà . . .nơi này không phải nhà mình, mà là nhà em ấy!

Tắm rửa ở đây cũng không thích hợp lắm, thứ hai là cũng không có quần áo để thay!

Thế nhưng mà, hình như đã không còn biện pháp nào khác!

Nàng cắn bờ môi đỏ nở nang, miệng ngập ngùng nhưng lại không thể nói thành lời, gương mặt càng ngày càng đỏ hơn.

Một lát sau, nàng mới hít nhẹ một hơi, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nói: “Cô . . . có thể tắm rửa không?”

Ánh mắt của nàng lấp lóe như không dám nhìn vào Diệp Mặc, bởi vì nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, mình là giáo viên của em ấy, vốn nên giữ hình tượng đoan trang dịu dàng, sao có thể tắm rửa trong nhà em ấy chứ!

Trần Mộng càng nghĩ thì mặt lại càng nóng hơn, trái tim cũng bắt đầu đập loạn.

Quần áo cũng cần phải thay, lát nữa tắm xong không có quần áo mặc thì còn phải mượn em ấy, như vậy. . . quá khó xử nha!

“A! Được!” Diệp Mặc ngây ra một lúc, rồi gật đầu nói: “Nhà tắm ở bên kia!”

Diệp Mặc chỉ về phía nhà tắm.

Trần Mộng cúi đầu đáp lời, rồi vội vàng đi về phía đó, giống như nàng không chịu được bầu không khí ngột ngạt này vậy.

Nàng đi vào nhà tắm, đóng cửa lại, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Một lúc sau, nàng mới trấn định lại, màu đỏ trên gương mặt dần dần rút đi.

Nàng rửa tay trước, rồi buộc tóc lên, nhìn quanh một vòng rồi đi về phía cái sọt, đôi tay ngọc cởi cúc áo, lại kéo quần xuống.

Quần jean hơi chật, cho nên nàng mới mất khá nhiều sức lực mới cởi được xuống, hơi bờ mông mật đào kia lập tức bật ra, rồi run lên.

Tắm rửa đơn giản một chút, nàng đóng nước lại, nhìn trái phải một chút thì nhất thời sửng sốt, hình như không có khăn mặt.

“Ai nha!”

Nàng ngẩn người tại chỗ một lúc, gương mặt xinh đẹp lại đỏ lên, lần này còn lúng túng hơn.

Nàng đi đến bên cửa, do dự một lúc lâu mới kéo ra một khe hở nhỏ, rồi kêu lên một tiếng.

“Diệp. . . Diệp Mặc!”

Âm thanh của nàng đã run rẩy, toàn thân đều căng cứng.

“Sao thế?”

Diệp Mặc vừa rửa sạch cho bọn nhỏ, lại thay tã thì nghe thấy giọng nói của Trần Mộng, hắn liền quay người nhìn qua.

“Khăn. . .khăn mặt!” Giọng nói của người ngọc vẫn đang run rẩy như cũ.

“A!” Diệp Mặc ngơ ngác một chút, rồi mới phản ứng kịp, vội vàng đi lấy một chiếc khăn lông khô rồi đi về phía nhà tắm.

Đi đến cửa, Diệp Mặc vừa ngước mắt lên thì liền run lên, hắn có thể nhìn thấy dáng người mông lung, đường cong thướt thua của người ngọc thông qua khe cửa, cực kỳ hấp dẫn và rung động lòng người.

Nhẹ nhàng khẽ ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã từ trên người nàng truyền đến.

Mùi thơm cơ thể trên người nàng hơi nhạt, không ngào ngạt nhưng lại có thể khiến cho hắn nhớ lại một ít chuyện, để cho tâm thần của hắn không nhịn được mà rung động.

Bình Luận (0)
Comment