Khi Diệp Mặc đang thất thần, một bàn tay ngọc vươn tay, giật lấy khăn mặt, rồi đóng cửa lại.
“Cảm ơn!” Giọng nói run rẩy của người ngọc truyền đến qua cánh cửa.
Hắn có thể nhận ra vẻ khẩn trương và thẹn thùng trong giọng nói đó.
Diệp Mặc đứng ngây người ở trước cửa một lúc mới tỉnh táo lại, rồi lại nở nụ cười khổ.
Có lẽ là bởi vì một số ước mơ, huyễn tưởng khi còn đi học, cho nên hắn luôn có một loại cảm giác khác thường với cô Trần Mộng, cũng càng dễ bị hấp dẫn hơn.
Diệp Mặc hít một hơi, dằn những xao động trong lòng xuống, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh.
“Em mang cho cô một bộ quần áo nhé!” Diệp Mặc nói xong thì đi về phía gian phòng bên trong.
“A!”
Trong phòng tắm, người ngọc nắm chặt khăn mặt, cơ thể uyển chuyển trắng như tuyết dính chặt vào cánh cửa, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên trái tim đập thình thịch, càng ngày đập càng nhanh, khuôn mặt cũng nóng bừng lên, còn cơ thể toàn thân thì như mất hết sức lực, gần như không đứng vững được nữa.
Mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân đi xa, thì nàng mới thở nhẹ một hơi.
Đôi mắt đẹp nâng lên, nhìn về phía trước gương kia, bỗng nhiên nàng lại khẽ cắn môi đỏ, đôi con người trong suốt như thủy tinh kia đã nổi lên một tia vũ mị, gương mặt dịu dàng kia cũng trở nên đỏ bừng và ướt át.
Trần Mộng lau khô người, lấy bộ quần áo được treo trên tay cửa, mặc xong rồi mới đi ra ngoài.
Nàng cúi đầu nhìn một chút rồi mới thở phào một hơi.
Phù!
Đây là một chiếc váy dạ hội, kiểu dáng rất hoa lệ và xinh đẹp, nhưng mà hơi bó sát, chiếc váy quấn chặt những đường cong của nàng, cũng khiến cho vài chỗ lộ ra ngoài.
Nhưng cũng may là, bởi vì chất liệu khá tốt, nên những dấu vết này cũng không quá rõ ràng.
Diệp Mặc trong phòng khách đứng dậy, hỏi Trần Mộng: “Cô xong rồi à?”
“Ừm!” Nàng nhấc mắt nhìn qua, mặt lại đỏ lên, quanh co vài câu: “Chiếc. . . chiếc váy này đẹp quá!”
Vì làm dịu xấu hổ, nên nàng chuyển sang tán dương quần áo.
Diệp Mặc cười nói: “Để em mang quần áo cô đi giặt, rồi sấy khô, chẳng mấy chốc sẽ xong!”
“Ừm!” Nàng nhỏ giọng đáp lại, rồi đi qua ngồi xuống ghế sô pha, cặp đùi ngọc thon dài khép chặt lại, không dám để lộ một chút khe hở nào.
“A!”
Đến khi Diệp Mặc đi vào phòng tắm, nàng bỗng nhiên nhớ ra thứ gì nên kêu lên một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng lại nổi lên hai áng mây đỏ, vô cùng ướt át.
Vừa rồi, đầu óc nàng hơi loạn, cho nên quên mất mình thay không chỉ là quần áo ngoài, mà còn cả đồ lót nữa, sao có thể để Diệp Mặc giặt được chứ, kiểu dáng của bộ đồ lót kia. . . quả thật là quá to gan, sao có thể để Diệp Mặc thấy được chứ!
Nàng rất muốn đứng lên để gọi Diệp Mặc quay lại, nhưng hình như, đã muộn!
Nàng nắm chặt hai tay, thân thể mềm mại lại căng cứng lên, mặt cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Một lát sau, nàng hơi buồn bực mà nhìn về phía phòng tắm.
“Sao. . . sao vẫn chưa ra nhỉ?”
Một lúc rồi mà Diệp Mặc vẫn chưa đi ra, đừng bảo là. . .
Trong lúc nhất thời, nàng lại không chịu được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.
Bỗng nhiên, nàng gõ đầu mình một cái để cho mình tỉnh táo lại.
“Mình nghĩ gì thế!”
Mấy phút sau, Diệp Mặc mới đi ra, hắn nhìn Trần Mộng một cái, sắc mặt của hắn cũng đã hơi mất tự nhiên.
“Em. . . em giật bằng máy giặt, quần áo dùng máy giặt, còn lại. . . thì có máy giặt đồ lót riêng.”
Sau khi Diệp Mặc đi vào phòng tắm thì mới phát hiện được không ổn, hắn do dự một lúc lâu mới ra tay.
“A!” Trần Mộng gật gật đầu, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Đôi mắt của nàng thì trốn tránh, chứ không dám nhìn qua.
“Khoảng. . . khoảng bao lâu thì xong?” Nàng lấy điện thoại di động ra để xem giờ.
Diệp Mặc nói: “Chắc khoảng 1 tiếng rưỡi! Tầm đó là xong xuôi!”
“Vậy cũng được!” Trần Mộng nhỏ giọng trả lời.
“Lát nữa cô ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi nhé!” Diệp Mặc cười nói, thần sắc đã tự nhiên hơn nhiều.
“Được!” Trần Mộng vẫn không dám nhìn Diệp Mặc, mà chỉ gật đầu.
Nàng nhìn về phía hai đứa bé ở một bên rồi lẩm bẩm: “Đều tại nhóc đấy!” trong lòng thì không ngừng cười khổ.
Vốn đang rất tốt, mà lại thành ra xấu hổ như vậy, bây giờ hình tượng đoan trang thần thánh của mình đã bị hủy rồi! Sau này Diệp Mặc sẽ nhìn mình thế nào chứ! Em ấy chính là học sinh của mình đấy!
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hai đứa bé thì nội tâm của nàng lại tan chảy, không sinh ra được một tia trách móc nào.
“Ai bảo hai nhóc đáng yêu như vậy chứ, khiến cho gì không đành lòng!” Nàng cười, ôm hai đứa bé vào trong ngực: “Lần này không được đi tiểu lung tung nữa nhé!” Nàng duỗi ngón tay ngọc ra, ấn nhẹ lên trán Nặc Nặc một cái, giọng điệu hết sức dịu dàng.
Diệp Mặc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì sợ run.
Cô Trần Mộng vẫn không thay đổi gì cả, vẫn long lanh và rung động lòng người như xưa, mỗi khi cười rộ lên thì cực kỳ dịu dàng, nụ cười của cô luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấp ám.
Chiếc váy lễ phục khiến cho cô càng xinh đẹp hơn mấy phần, càng sặc sỡ lóa mắt hơn, dáng người thướt tha tinh tế, gợi cảm nóng bỏng. . .
Một lát sau, Diệp Mặc mới lấy lại tinh thần, rồi gượng cười.
Mị lực của cô Trần Mộng quá lớn rồi!
“Em đi vào bếp!” Diệp Mặc đứng đậy, đi vào nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy những nguyên liệu nấu ăn hắn vừa bổ sung hôm qua, Diệp Mặc chọn một chút rồi bắt đầu chuẩn bị.