Giờ cơm, Trần Mộng vừa ngồi xuống, nếm thử món đầu tiên thì đôi mắt đẹp đã trợn tròn lên, lộ ra mấy phần không tin.
“Diệp Mặc, tay nghề của em . . .”
Diệp Mặc mỉm cười: “Cũng tạm được!”
Người ngọc líu lưỡi nói: “Đây mà là . . . tạm được á?”
Một lúc sau, nàng mới bình phục lại, lại nếm thử một miếng, sau đó liền không dừng được.
“Thật sự không ngờ là trình độ của em lại cao siêu như vậy đấy!”
Giờ phút này, thần sắc của nàng cũng đã khôi phục dáng vẻ đoan trang dịu dàng bình thường.
Nàng cũng nói nhiều hơn, khi ăn cơm thì trò chuyện với Diệp Mặc rất nhiều, lúc thì nói đến công việc của mình, rồi lại nói đến những học sinh mà mình đang dạy, lúc thì lại nói đến đám học sinh cũ Lý Vũ Bằng.
Đến khi Diệp Mặc rửa bát xong, hắn đi vào xem quần áo, rồi quay ra nó với Trần Mộng.
“Quần áo được rồi đấy cô!”
Trần Mộng vội vàng đứng dậy đi thay quần áo.
Khi quay lại phòng khách, nàng nhìn thoáng qua hai đứa bé, trong lòng thấy không nỡ, liền ngồi xổm xuống hôn hai đứa bé một chút, rồi mới đứng dậy, nói: “Vậy. . . cô không làm phiền nữa, cô đi về trước nhé, lần sau rảnh rỗi thì cô lại đến thăm!”
“Vâng!”
Diệp Mặc tiễn Trần Mộng ra ngoài.
Trần Mộng leo lên xe, ngây người tại chỗ một lúc, nàng lại nhớ đến tình cảnh quẫn bách lúc nãy thì gương mặt liền đỏ lên, nhưng rất nhanh nàng đã nở nụ cười, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Bỗng nhiên, nàng than nhẹ một tiếng, trong mắt hiện lên một nỗi buồn vô cớ.
“Nghĩ gì thế! Em ấy chính là học sinh của mày đấy!”
Nàng thắt dây an toàn, khởi động xe rồi rời đi.
……
Trong phòng làm việc, Diệp Mặc chuẩn bị một chút, một lúc sau thì dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.
Hôm qua, sau khi trở về đây thì hắn nhận được tin tức bên phía Đông Đằng, nói rằng Sếp Lôi tìm hắn, cho nên Diệp Mặc không có thời gian đi xem mấy chỗ khác, hắn vốn định sáng nay sẽ đi, nhưng ai ngờ cô Trần Mộng lại đến thăm.
Hiện giờ, cuối cùng cũng rảnh rồi.
Diệp Mặc đi đến Nhân Hoa gặp Lưu Khải Nhân, hắn lại xem một số tư liệu của bệnh nhân, rồi quyên góm một khoản tiền như mọi khi.
Sau đó lại hỏi đến tình trạng gần đây của bệnh viện, trò chuyện với một số chuyên gia, Diệp Mặc còn gặp được Lưu Đông Thần kia, từ lần gặp mặt trước, thì Lưu Đông Thần này vẫn luôn rất ân cần, nên hắn cũng không ghét.
Rời khỏi bệnh viện thì đã là hai rưỡi chiều, Diệp Mặc trực tiếp đi Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
Hắn đến Thời Đại gặp Tề Diệu Huy trước.
Tuy rằng Thời Đại cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng Diệp Mặc cũng quen rồi, cho nên đến gặp mặt trò chuyện với Tề Diệu Huy một lúc.
Sau đó, hắn lại đi xuống Thiên Hành ở bên dưới.
Diệp Mặc gõ cửa đi vào, người ngọc đang ngồi sau bàn làm việc bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của nàng lập tức sáng lên, nàng vội vàng đứng dậy, mặt mũi tràn đầy vui mừng nhảy nhót.
“Ông chủ! Anh về rồi à nha?”
Nàng đi qua đón Diệp Mặc vào, trêu chọc hai đứa bé một chút, rồi đi pha trà.
Diệp Mặc ngồi xuống, cười nói: “Mẹ cô. . . về rồi à?”
“Mẹ tôi về từ lâu rồi, nói rằng không quen ở đây, nên chỉ ở hai ba hôm là về rồi!” Ninh Vũ Đình vừa pha trà vừa cười nói.
Diệp Mặc chờ nàng pha trà xong, mang lên thì mới hỏi tiếp: “Người nhà kia. . . có tìm hai mẹ con cô nữa không?”
Ninh Vũ Đình đặt chén trà xuống, rồi ngồi xuống một bên.
Nàng nhíu chiếc mũi ngọc tinh xảo một cái, rồi tức giận nói: “Lúc trước còn gọi điện thoại cầu xin mẹ tôi, nhưng sau đó lại gọi điện thoại đến mắng chửi, nhất là con mụ họ Uông kia thì mắng rất khó nghe!”
“Để cho bà ta mắng đi thôi!”
Diệp Mặc nghe thế thì bật cười.
Tập đoàn Vạn Hưng kia cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi sàn giao dịch, đóng cửa phá sản, nên tất nhiên người nhà này sẽ nóng vội, nên nghe vài câu mắng cũng không sao.
Tập đoàn Vạn Hưng này chính là căn cơ của nhà họ Ninh, nếu như nó phá sản thì nhà họ Ninh sẽ không còn bao nhiêu vốn liếng cả, mặc dù còn chưa đến mức phá sản, nhưng sẽ không còn huy hoàng như trước kia nữa, ít nhất thì vị Ninh phu nhân kia cũng không thể đi tham gia các bữa tiệc trong giới thượng lưu nữa.
“Tôi cũng không thèm nghe máy nữa, còn bảo mẹ đổi sim đi, mặc kệ nhà bọn họ!” Ninh Vũ Đình hầm hừ nói: “Đúng rồi, ông chủ, nước H chơi có vui không?”
Diệp Mặc cười nói: “Rất thú vị!”
Chuyến đi này đúng là rất thú vị.
Ninh Vũ Đình lại nói: “Vậy sao? Tôi luôn cảm giác nước H hơi nhỏ, không có nhiều chỗ chơi, mấy hôm trước còn tuôn ra một scandal dùng thuốc mê ở quán bar, ngôi sao quốc tế Kwon Jae Woo đang bị truy nã, bây giờ không biết trốn ở đâu rồi!”
“Còn cả chuyện của tập đoàn LT kia nữa, nghe nói công chúa của họ tên là Tống Tống gì đó đã thượng vị rồi, tất cả truyền thông nước H đều đưa tin này, bây giờ cô ta chính là người phụ nữ có quyền lực nhất nước H đấy! Ông chủ, anh biết cô ấy không? Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp, lại rất có năng lực!”
“Nghe nói qua!” Diệp Mặc hơi giật mình, rồi lại cười.