“Bệnh gì ạ?” Diệp Mặc hỏi.
Trong ấn tượng của Diệp Mặc, thì thân thể của Ông ba vẫn luôn rất tốt, ngày nào cũng đi xuống ruộng làm việc, giống như ông nội hắn, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ.
“Trong dạ dày có một khối u.” Cha Diệp thở dài nói.
“Khối u?” Diệp Mặc bắt đầu lo lắng.
Tất cả những thứ liên quan đến khối u, đều rất phiền phức.
“Bệnh tình có nghiêm trọng không ạ?” Diệp Mặc lại hỏi.
“Cũng khá nghiêm trọng, bác sĩ ở đây nói là phải đi giải phẫu để cắt khối u, nhưng bệnh viện ở đây không làm được, cũng không dám làm, cho nên bảo Ông ba đi lên bệnh viện ở những thành thị lớn để giải phẫu.”
“Muốn đến bên này ạ?” Diệp Mặc hỏi.
“Ừm! Bọn họ chuẩn bị lên chỗ con xem trước, tìm xem có bệnh viện nào tốt hay không, nếu như không được thì sẽ đi thành phố Thiên Hải, bệnh viện ở thành phố Thiên Hải rất lớn.” Cha Diệp nói.
“Khi nào thì tới ạ, để con đi đón họ.”
“Đón thì không cần, khi nào con rảnh thì đi thăm Ông ba của con một chút, buổi tối hôm nay họ đến rồi.” Cha Diệp nói.
“Vâng!” Diệp Mặc trả lời.
“Nhớ đến đấy, nhất định phải đi thăm, ông ba của con đã hơn 70 tuổi rồi, cũng sắp 80 rồi, làm giải phẫu rất khó, chẳng may có gì ngoài ý muốn… con nói đúng không?” Cha Diệp thở dài.
“Vâng.” Diệp Mặc trả lời một câu.
Người cao tuổi làm giải phẫu đúng là rất nguy hiểm, cho dù giải phẫu thành công thì có chịu nổi hậu phẫu thuật hay không cũng chưa biết.
“Còn nữa, con nhớ phải chú ý sức khỏe đấy, ăn uống cho tốt vào, không lại bị bệnh dạ dày đấy.” Cha Diệp lại dặn dò.
“Cha, con biết rồi.” Diệp Mặc cười nói.
Buổi tối, ăn cơm xong, Diệp Mặc nhận được một cuộc điện thoại.
“Tiểu Mặc, cha cháu đã nói với cháu chưa? Mấy chú vừa đến…”
Đầu dây bên kia là Chú hai của Diệp Mặc.
“Cha cháu nói rồi, tối nay mọi người ở đâu vậy ạ?”
“Bọn chú còn chưa quyết định, đợi lát nữa tìm được bệnh viện cho ông cụ đã, người già rồi sức khỏe không tốt lắm, phải tranh thủ thời gian tìm bệnh viện trước.” Chú hai nói.
“Vâng! Thế cháu chạy qua đó ngay đây, có lẽ sẽ giúp được chuyện gì đó.” Diệp Mặc nói.
“Được được.” Chú hai lên tiếng, rồi cúp điện thoại.
Diệp Mặc để điện thoại di động xuống, sau đó kể lại cho Tô Ngọc Tình biết.
“Anh đi đi! Em có thể chăm sóc hai đứa nhỏ mà.” Tô Ngọc Tình ôn nhu nói.
Diệp Mặc đi ra ngoài, rồi lái xe về phía trung tâm thành phố.
Nửa tiếng sau, Diệp Mặc gặp được đám người chú hai, có khoảng 10 người cùng đi.
“Tiểu Mặc?”
Mọi người nhìn thấy Diệp Mặc đều hơi kinh ngạc và không dám tin.
Diệp Mặc hiện giờ và Tiểu Mặc trong ấn tượng của họ khác nhau quá nhiều.
“Mọi người đều nói Tiểu Mặc biết kiếm tiền, có tiền đồ, thật sự đúng là như vậy nhỉ.” Một người phụ nữ trung niên mặc áo đỏ cười thân thiết nói.
“Chào thím hai.” Diệp Mặc cười nói
Tiếp đó, Diệp Mặc quét một vòng, rất vất vả mới phân biệt được ra thân phận và bối phận của mọi người.
Tất cả đều là họ hàng thân thích, nhưng nhiều năm không gặp, nên cũng không thân thiết lắm.
“Cháu chào ông ba!” Diệp Mặc chào một ông lão được người khác đỡ.
“A, là Tiểu Mặc à.”
Tinh thần của ông lão có vẻ không tốt lắm, nhìn Diệp Mặc một cái rồi mơ hồ kêu lên.
“Vâng ạ.”
“Được được.” Ông lão gật đầu, rồi lại mơ hồ nói ra.
“Chú hai, mọi người đã chọn được bệnh viện chưa?”
Diệp Mặc đi về phía chú hai rồi hỏi.
“Vẫn đang thương lượng.” Chú hai nói: “Cháu thấy đấy, ở đây có rất nhiều bệnh viện có thể trị được bệnh này, chúng ta đang bàn xem nên đi bệnh viện nào! Phải chọn một bệnh viện tốt, còn phải được mổ nhanh, bệnh tình của ông ba cháu không thể kéo dài được.”
“Vâng.” Diệp Mặc gật đầu.
“Tôi đã hỏi rồi, bệnh viện này không được, nhiều người lắm, giường bệnh còn không còn chứ đừng nói là phẫu thuật, nếu như chờ thì biết chờ đến bao giờ mới đến lượt.”
“Nơi tôi hỏi cũng không được, ít nhất phải chờ hơn nửa tháng, không được.”
Mấy người đàn ông gọi điện thoại ở một bên, lúc này cũng quay lại, lắc đầu nói.
Hoặc là hết chỗ, hoặc là phải đợi hơn nửa tháng.
Nếu như phải đợi nửa tháng thì thực sự không yên lòng.
“Chú hai, mọi người có biết bệnh viện Nhân Hoa không?” Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lần trước Diệp Mặc đi thị sát bệnh viện, cũng nghe viện trưởng Lưu giới thiệu rằng, bệnh viện cũng có chuyên gia trong việc trị liệu khối u.
“Bệnh viện Nhân Hoa? Chưa nghe thấy bao giờ, là bệnh viện ở đâu?” Chú hai kinh ngạc nói.
“A! Là bệnh viện tư nhân, hơi cao cấp một chút.” Diệp Mặc nói.
“Tư nhân? Không được! Mấy chỗ đó chỉ lừa tiền là giỏi thôi.” Chú hai cau mày nói.
“Tư nhân? Không được! Không được! Vừa nghe đã thấy không đáng tin cậy, bị lừa tiền còn đỡ, chỉ sợ bị lừa cả mạng.”
“Đúng thế, Tiểu Mặc, không thể tin loại bệnh viện đó.”
Những người còn lại cũng thi nhau nói.
Còn có cả người quở trách Diệp Mặc.
Diệp Mặc cũng không nói gì nữa.