“Tổng giám đốc Lưu. . .” Lạc Băng Nhan thì thào một câu, mặt đầy hoảng hốt.
Vị trước mặt chính là tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Hằng Phong, dù sao cũng là một ông chủ lớn có tài sản tiền tỷ, cũng coi như là nhân vật có máu mặt, tuổi cũng lớn, nên bối phận cũng khá cao, thế thì tại sao lại cung kính và khách khí với Diệp tiên sinh như vậy chứ!
Thậm chí, còn mang theo vẻ nịnh nọt nữa!
Tình huống như vậy, chỉ xuất hiện khi địa vị song phương chênh lệch rất nhiều thôi.
Đúng là Diệp tiên sinh rất nhiều tiền, lúc trước nàng cũng nghe nói rằng trong tay Diệp tiên sinh có hơn 10 tỷ tiền mặt, sau đó lại thành lập tập đoàn Phác Ngọc cũng kiếm được rất nhiều tiền, còn cả khách sạn này, và một bệnh viện nữa.
Nhưng, vậy cũng không đủ để tổng giám đốc Lưu này nịnh nọt như vậy chứ!
Còn cả sếp Cung bên Tân Lệ cũng nể mặt Diệp tiên sinh như vậy nữa, thật sự khiến cho nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Lúc này, vị sếp Lưu kia cũng chú ý đến người ngọc bên cạnh, vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Tổng giám đốc Lạc!”
Sếp Lưu ân cần nói: “Tổng giám đốc Lạc, tôi đã biết chuyện gì xảy ra rồi, lần điều chỉnh giá cả này là ý của đám người bên dưới chứ không phải của tôi, tôi đã răn dạy bọn họ rồi, chúng ta tiếp tục hợp tác như xưa, vẫn là giá gốc như cũ!”
“Ừ. . . “ Lạc Băng Nhan lúng túng đáp lời.
Sếp Lưu nhìn hai bên mọt chút rồi hỏi: “Có chén rượu không? Tôi muốn uống với Diệp tiên sinh vài chén!”
“Tổng giám đốc Lưu, chén ở đây. . .” Có người vội vàng cầm một cái chén sạch rồi cung kính đưa qua.
“Cám ơn!” Sếp Lưu rót cho mình một chén, ân cần đưa lên phía trước, “Diệp tiên sinh, tôi mời anh một chén, hôm nay có thể uống một chén rượu với anh thì đã là vinh hạnh của tôi rồi!”
Mọi người trong phòng nghe thấy câu này thì càng rung động hơn.
Tại sao vị sếp Lưu này lại hạ thấp thái độ của mình như vậy, hoàn toàn là đang lấy lòng và nịnh nọt vị ông chủ Diệp này.
Đến cùng, thì ông chủ Diệp này có lai lịch gì?
Bọn họ lại nhìn qua người thanh niên kia, trong lòng lại càng hoảng sợ hơn, cũng lại càng tò mò hơn.
“Sếp Lưu khách khí rồi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi cùng chén lên cụng một cái.
Sếp Lưu uống xong một chén, thì quay người nhìn về phía người ngọc bên cạnh nói: “Tổng giác đốc Lạc, chúng ta cũng uống một chén đi!”
Dĩ nhiên ông ta cũng biết vị thiên kim tiểu thư nhà họ Lạc này, vốn ông ta cũng không quá để vào mắt, vì dù sao cũng chỉ là một cô gái mới lớn mà thôi, còn non và xanh lắm, hoàn toàn không thể so sánh với lão Lạc kia, nhưng bây giờ, khi biết vị này có quan hệ khá tốt với Diệp tiên sinh thì ông ta lại kính trọng hơn vài phần.
“A! Được!” Lạc Băng Nhan gật đầu, liền cầm chén rượu của mình lên.
Nàng lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, rồi thực sự không nhịn được nên hỏi: “Sếp Lưu, sao ông lại . . . với Diệp tiên sinh như vậy?”
Sếp Lưu nghe lời này thì không khỏi khẽ giật mình.
Chăng lẽ vị thiên kim tiểu thư nhà họ Lạc này không biết thân phận của Diệp tiên sinh sao?
Điều này hơi lạ nhỉ!
Sếp Lưu liền nhìn về phía người thanh niên bên cạnh, rồi nói với vẻ tâng bốc: “Diệp tiên sinh vô cùng lợi hại đấy! Trước kia tôi cũng chưa từng được gặp mặt, cũng chưa từng được nghe nói đến, nhưng tối nay, xem như là tôi đã được quen biết với một nhân vật lợi hại như Diệp tiên sinh rồi!”
Sau đó, ông ta lại nói với vẻ thổn thức: “Trước đó, có vài người liên lạc với tôi, trong đó còn có hội trưởng Phương của thương hội thành phố, còn có ông chủ Đinh của Võng Dật. . . còn có vài người nữa đều tìm tôi, từng người đều là nhân vật vô cùng không tầm thường!”
Nói thật, ông ta cũng bị dọa sợ, cả một đám nhân vật ghê gớm như vậy tìm ông ta, còn nhắc đến vị Diệp tiên sinh này, khiến cho ông ta sợ hãi đến mức cơm còn chưa ăn, đã vội vàng cuống quít chạy đến đây.
“Hội. . . hội trưởng Phương? Còn có cả. . . ông chủ Đinh?” Lạc Băng Nhan nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Sếp Lưu lại nói: “Đúng vậy! Ông chủ Đinh nói với tôi rằng, Diệp tiên sinh còn lợi hại hơn ông ấy, còn nhiều tiền hơn ông ấy. . . “ Ông ta nói xong thì lại hơi hoảng hốt.
Khi nghe được câu nói này thì ông ta vẫn không tin, vẫn cảm thấy là do ông chủ Đinh khiêm tốn thôi, nhưng sau khi nghe vị ông chủ Đinh kia nói qua một lần, thì ông ta không thể không tin, nào là điện tử Đông Đằng, nào là sinh vật Thần Châu. . . mỗi một công ty đều cực kỳ nổi tiếng trong thời gian gần đây, tiền đồ vô hạn, mà những công ty đó, lại đều thuộc về vị này.
Ông chủ Đinh còn nói là, vị này là đối tác cấp cao của tư bản Thanh Sam, trong tay còn nắm giữ vài chục tỷ tiền mặt. . .
Khi đó, ông ta đã bị chấn động đến mức mờ mịt!
“Gì. . . gì cơ?” Lạc Băng Nhan nghe xong thì nhịn không được mà kêu lên sợ hãi.
Đúng là Diệp tiên sinh rất nhiều tiền, thế nhưng mà, làm sao có thể nhiều tiền hơn vị ông chủ Đinh kia được, tài sản của ông chủ Đinh bây giờ cũng phải gần 200 tỷ rồi, chẳng lẽ Diệp tiên sinh lại còn có nhiều hơn số đó sao?
Chuyện này, làm sao có thể?
Đây chính là cấp bậc 100 tỷ đấy, không phải 10 tỷ đâu!
Cha nàng dốc sức cả đời mà cũng chỉ tích lũy được khoảng 10 tỷ mà thôi, nhưng đã là vô cùng ghê gớm rồi, Diệp tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã có tài sản mấy trăm tỷ rồi sao?