“Xong rồi!” Lạc Băng Nhan hàn huyên thêm vài câu thì trả điện thoại di động lại cho Diệp Mặc, trên gương mặt xinh đẹp như tòa núi băng của nàng cũng đỏ lên vì hưng phấn.
Là Sếp Cung của tập đoàn Tân Lệ thật!
Hơn nữa, sếp Cung còn vô cùng khách khí và sảng khoái, nàng chủ vừa nhắc đến thì đã đồng ý luôn, thuận lợi đến mức khiến cho nàng cảm thấy khó tin.
Có người ở một bên run giọng nói: “Tổng. . . tổng giám đốc Lạc, là. . . là thật sao?”
“Đương nhiên, sếp Cung đã cam đoan rằng giá cả sẽ không thay đổi, vẫn tiếp tục hợp tác với chúng ta, còn nói rằng mấy hôm nữa sẽ ký hợp đồng mới, thậm chí. . . còn có thể cho chúng ta một cái giá thấp hơn!”
Lạc Băng Nhan nói xong thì thần sắc lại trở nên hoảng hốt.
Tiếp đó, nàng ngiêng đầu nhìn về phía người thanh niên kia, trong mắt có vẻ rung động mãnh liệt.
Diệp tiên sinh thuyết phục sếp Cung kiểu gì vậy, thế mà lại có thể để cho sếp Cung hứa hẹn sẽ cho nàng một cái giá thấp hơn, dưới cái nhìn của nàng thì chuyện này thật sự quá khó tin.
“Không thể nào!” Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, rồi lại bắt đầu xôn xao.
Nếu như chuyện hoang đường này không phải do chính miệng tổng giám đốc Lạc nói ra thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.
“Người này. . . có lai lịch gì?”
Tiếp đó, bọn họ lại châu đầu ghé tai, nhỏ giọng bàn luận, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía người thanh niên kia, nhưng ánh mắt đã trở nên tràn đầy kính sợ.
Chỉ vài câu mà đã có thể thuyết phục nhân vật như sếp Cung, thậm chí còn không tiếc hạ thấp giá cả, chứng tỏ địa vị của người này phải cực kỳ kinh khủng, hoặc là có bối cảnh cực kỳ hiển hách, chứ không phải chỉ là một ông chủ khách sạn, một phú nhị đại bình thường!
Còn cả ông chủ tập đoàn Hằng Phong kia nữa. . .
Chỉ vài câu mà đã có thể gọi người đến, vị này . . . quả thật là thủ đoạn thông thiên, không gì không làm được.
Là một nhân vật lớn!
Trong lòng bọn họ cho ra một đánh giá, rồi không khỏi sợ hãi.
Bối cảnh và lai lịch của người này quá lớn, lớn đến mức bọn họ không dám tưởng tượng.
Chỉ sợ một thiên kim tiểu thư của một gia tộc 10 tỷ như tổng giám đốc Lạc cũng không tính là gì so với vị này.
Ừng ực!
Hứa Minh Huyên kia cũng đã ý thức được chuyện này, anh ta cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, sắc mặt cũng đã trắng bệch.
Họ Diệp này, địa vị cũng hơi lớn rồi đấy!
Lớn đến mức khiến cho anh ta kinh hồn bạt vía.
“Không sao không sao!”
Một lát sau, Hứa Minh Huyên hít thở sau, cố gắng tự trấn định xuống, rồi lại bắt đầu thấy hối tiếc.
Mình không có chuyện gì thì kích bác tên này làm gì, giờ thì hay rồi, người ta có bản lãnh và năng lực này thật, kế hoạch của mình cũng đi tong rồi.
Anh ta đã tốn không ít công sức cho kế hoạch này, còn nện không ít tiền nữa, nhưng hiện giờ thì coi như mất trắng rồi.
Hứa Minh Huyên ngước mắt lên nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên mở miệng cười nói: “Không ngờ ông chủ Diệp lại có mặt mũi lớn như vậy! Lợi hại lợi hại! Chẳng qua là, vẫn còn một nhà, nhà này là công ty nước H, không biết ông chủ Diệp có quan hệ với bên đó hay không nhỉ?”
Trong lòng anh ta vẫn có chút không cam lòng, cho nên vẫn muốn phải làm khó dễ tên này một chút.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Băng Nhan trầm xuống, quát to: “Hứa Minh Huyên, anh có thể im miệng không?”
Diệp tiên sinh đã giúp đỡ một chuyện lớn như vậy rồi, thế mà tên khốn này vẫn còn ở đây nói xỏ nói xiên.
Hứa Minh Huyên bĩu môi, nói: “Tôi chỉ . . . hỏi một chút thôi mà!”
Lạc Băng Nhan còn đang định mở miệng khiển trách vài câu, thì Diệp Mặc đã khoát tay ngăn cản, lại nhìn về phía Hứa Minh Huyên nói: “Đúng là có!”
Hứa Minh Huyên nghe thấy thế thì hơi giật mình, tiếp theo lại bật cười.
Anh ta thừa nhận, tên này rất lợi hại, rất có lực ảnh hưởng trong thành phố, nhưng đây chính là công ty của nước H.
“Hội trưởng mới tên là gì? Là người trong nước à? Có phương thức liên lạc không? Thôi bỏ đi, để tôi tự tìm người bảo người đó đến là được!” Diệp Mặc hỏi một tiếng rồi lại lắc đầu, dứt khoát cầm điền thoại lên di động lên nhắn tin.
Lạc Băng Nhan ở bên cạnh nghe thấy thế thì môi đỏ hơi hé ra, đầy rẫy ngạc nhiên.
Hứa Minh Huyên ở đối diện cũng ngây ngẩn cả người, gương mặt đầy hoảng hốt.
Đến tận nửa tiếng sau mà vẻ mặt của anh ta vẫn cứ hoảng hốt như vậy, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra cửa, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến thì lại khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy người đến chỉ là nhân viên phục vụ thì lại thở phào.
Trong miệng anh ta không ngừng thì thào, lẩm bẩm: “Không thể nào. . .”
Đến ngay cả Lạc Băng Nhan cũng hơi khẩn trương, thỉnh thoảng nàng cũng liếc mắt nhìn về phía cửa.
Bỗng nhiên, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó có người gõ cửa.
“Vào đi!”
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, có thân thể hơi mập mạp, khuôn mặt tròn trịa và phúc hậu xuất hiện.
“Vị nào là. . .ah! Chắc vị này chính là Diệp tiên sinh rồi!”
Ánh mắt của ông ta quét qua một vòng, cuối cùng rơi vào một chỗ, ánh mắt của ông ta sáng lên, sau đó trên mặt lại lộ ra nụ cười vô cùng nhiệt tình, bước nhanh đi qua, rồi khom người, duỗi hai tay ra để bắt lấy bàn tay kia, rồi còn nắm rất chặt.