Mọi người trên bàn rượu nghe thấy lời này của Diệp Mặc thì cũng bắt đầu xôn xao.
Bọn họ cảm thấy ông chủ Diệp này cũng quá mạnh miệng rồi, vậy mà nói những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, người này tưởng mình là ai chứ? Rõ ràng chỉ là một tên nhóc con mới hơn 20 tuổi mà thôi!
Hứa Minh Huyên âm thầm giễu cợt một phen, rồi vênh mặt lên nói với giọng the thé: “Anh biết tập đoàn Hằng Phong không?”
“Hằng Phong? Nghe nói qua!” Diệp Mặc nhíu mày suy nghĩ một lát, hình như đây là một tập đoàn làm đồ ăn trong thành phố.
“Chỉ nghe nói qua thôi à?” Hứa Minh Huyên lại cười đắc ý.
Lạc Băng Nhan trừng mắt nhìn Hứa Minh Huyên, nàng đã thấy hơi tức giận rồi, rồi lại quay sang khuyên nhủ Diệp Mặc: “Diệp tiên sinh, anh đừng để ý đến tên đó!”
Diệp tiên sinh rất giàu có, nhất định cũng quen biết không ít người trong giới kinh doanh thành phố H, nhưng dù sao Diệp tiên sinh vẫn còn trẻ tuổi, nên làm sao có thể biết tất cả mọi người, có quan hệ với tất cả mọi người cho được, điều này căn bản là không có khả năng.
“Không sao đâu, tuy rằng tôi không biết người của tập đoàn Hằng Phong, nhưng khẳng định bạn bè tôi sẽ biết, tôi hỏi một chút là được!” Diệp Mặc khoát tay chặn lại, rồi cầm điện thoại di động lên để gửi tin nhắn.
“Ôi ôi!” Hứa Minh Huyên lại cười nhạo, anh ta cảm thấy tên này mặt quá dầy, đến giờ mà vẫn còn mạnh miệng được.
“Ông chủ Diệp, tôi rất bội phục da mặt của anh đấy, cũng không biết anh luyện thế nào vậy!” Hứa Minh Huyên lại cất tiếng mỉa mai, rồi liếc mắt nhìn về phía điện thoại di động của Diệp Mặc, cười nói: “Khi nào có tin tức, thì nhất định phải nói cho tôi biết đây nhé!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Hứa Minh Huyên, nhưng không nói gì, đợi một lát thì đã có tin nhắn trả lời.
“Có rồi!”
Hứa Minh Huyên ở đối diện đang nhỏ giọng trò chuyện với mấy người bên cạnh, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh giễu cợt, khi anh ta nghe thấy câu này của Diệp Mặc thì khẽ giật mình, rồi ngước mắt nhìn qua.
Trong lòng anh ta hơi kinh ngạc, tên này tìm quan hệ bên phía tập đoàn Hằng Phong nhanh như vậy à.
Nhưng mà không sao!
Sau đó, anh ta cũng thở nhẹ một hơi, tìm được quan hệ thì đã sao, dù sao cũng không giúp được gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của anh ta.
Nhưng đúng lúc này, anh ta lại nghe thấy tên kia mở miệng.
Vừa nghe, sắc mặt của anh ta vừa thay đổi, thân thể cũng dần dần run lên kịch liệt.
Hai mắt anh ta trợn tròn vo tròn vo, bên trong tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.
Tên này đang nói cái gì đây?
Thế mà tên này lại nói, gọi điện thoại nói không rõ, cho nên dứt khoát gọi ông chủ của tập đoàn Hằng Phong đến đây rồi nói luôn, chuyện này. . . chuyện này sao mà hoang đường vậy! Người ta đường đường là chủ của tập đoàn Hằng Phong, là đại gia có tài sản tiền tỷ, một tên ranh con mà có thể gọi đến gọi đi sao?
Hứa Minh Huyên trừng mắt ngây người rất lâu.
Đám người hai bên trái phải cũng có biểu cảm khác thường.
Tất cả mọi người đều bị lời nói này làm cho rung động.
Cho dù là hai người Lạc Băng Nhan và Lâm Khê thì cũng có chút líu lưỡi.
Người ta là ông chủ tập đoàn Hằng Phong, cho dù là tổng giám đốc tập đoàn Cự Phong muốn gặp mặt thì cũng phải hẹn trước, nhưng người ta còn chưa chắc đã rảnh để gặp, dù sao cũng không phải người cùng bối phận, địa vị cũng không cùng một đẳng cấp.
Chì dù là cha của nàng, thì cũng chưa chắc có mặt mũi như vậy!
Diệp tiên sinh, có thể sao. . .
“Tầm nửa tiếng nữa!” Diệp Mặc trả lời vài tin nhắn rồi đặt điện thoại di động xuống, cười nói: “Lát nữa gặp mặt nói chuyện là được, đúng rồi, còn công ty nào nữa!”
“Còn. . . còn bên tập đoàn Tân Lệ nữa. . .” Lạc Băng Nhan lẩm bẩm nói, thần sắc tràn đầy hoảng hốt.
“Tập đoàn Tân Lệ à? Đề tôi hỏi một chút!” Diệp Mặc hơi suy nghĩ một chút, rồi lại gửi vài tin nhắn, một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói: “Sếp Cung không ở thành phố nên không qua được!”
Hứa Minh Huyên ở đối diện lại thở phào một hơi.
Nếu như lại mời đến nữa thì mới là gặp quỷ!
Những lời tên này vừa nói, tám phần là giả rồi! Anh ta cũng không tin tên này có thể gọi một vị đại lão có tài sản tiền tỷ đến đây, chuyện này cần phải có mặt mũi lớn đến mức nào chứ!
Nói là nửa tiếng, nhưng có thể lát nữa sẽ tìm cái cớ nào đó, rồi nói người sẽ không đến nữa.
“Nhất định là như vậy rồi!” Hứa Minh Huyên gật đầu, tâm thần cũng bình phục trở lại.
Nhưng đúng lúc này, tên kia lại mở miệng.
Tên kia đưa điện thoại di động cho tổng giám đốc Lạc rồi nói: “Cô gọi điện thoại đi! Tâm sự với ông ta vài câu, tôi đã nói với ông ta rồi!”
Sắc mặt Hứa Minh Huyên lập tức cứng đờ, lại trở nên ngốc trệ một lần nữa.
Anh ta lại nhìn thấy, tổng giám đốc Lạc vừa tiếp xúc với điện thoại di động thì liền lộ ra vẻ kích động, nên chắc đầu dây bên kia là ông chủ của tập đoàn Tân Lệ rồi, mà tổng giám đốc Lạc còn không ngừng nói được được và cảm tạ. . .
Chẳng lẽ, tên này chỉ dùng vài câu nói là đã giải quyết được rồi?
Người ta là ông chủ tập đoàn Tân Lệ, mà cũng phải nể mặt tên này như vậy?
Dựa vào cái gì chứ!
Anh ta thật sự không nghĩ ra được, cho dù họ Diệp này có gia thế hiển hách, có chút lai lịch, nhưng dù sao cũng chỉ là một người trẻ tuổi, là đời con cháu thì lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy chứ!
Đám người trên bàn rượu cũng cảm thấy không thể tin nổi như vậy.