Hứa Minh Huyên cười khẩy nói: “Ông chủ Diệp, anh nói chuyện lớn lối quá đấy!”
Tên này không phải chỉ là một ông chủ khách sạn thôi sao, thế mà dám mạnh miệng chém gió kinh như vậy, khiến cho anh ta thực sự không nhịn được, còn nói giúp nói vài câu nữa chứ, ôi ôi!
E rằng chỉ là tùy tiện chém gió để dỗ dành phụ nữ mà thôi.
Anh ta cũng đã thấy rất nhiều loại đàn ông mồm miệng ba hoa này.
Chẳng qua là, đúng là loại đàn ông này rất được phụ nữ ưa thích.
Diệp Mặc nhìn qua, cười hỏi: “Vị này là. . .?”
“A! Vị này là Hứa Minh Huyên, giám đốc Hứa!” Lạc Băng Nhan nhăn mày nhìn qua, trong lòng nàng đã có chút không vui.
Nàng đang nói chuyện với Diệp tiên sinh, tên kia xen mồm vào làm gì!
“Giám đốc à!” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
Nhìn trông vị này mới chỉ 27 28 tuổi mà thôi, vậy mà cũng lên làm giám đốc rồi!
Lạc Băng Nhan lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh ta là con trai của một cổ đông lớn tập đoàn chúng tôi!”
Thân thể nàng kề sát lại gần, hai bên môi đỏ nhẹ nhàng đóng mở bên tai Diệp Mặc, phun ra những hơi thở ấm áp và thơm thơ, cơ thể mềm mại và nóng bỏng của nàng tản ra những mùi thơm ngất ngây, thanh nhã và cao quý, rất phù hợp với khí chất lãnh diễm của nàng.
Nàng lại xích lại gần hơn, rỉ tai nói: “Tôi rất không thích người này!”
Diệp Mặc có thể cảm nhận được hơi thở của nàng ở lỗ tai mình, còn cả cảm giác trĩu nặng, mềm mại co giãn ở trên cánh tay mình.
Thân thể Diệp Mặc nhất thời cứng đờ.
Trong lòng hắn cũng nhấc lên một trận sóng gợn.
Hắn đã từng được chứng kiến dáng người của Lạc tiểu thư, cũng không thua kém Ngọc Tình chút nào.
Lạc Băng Nhan cảm nhận được thân thể của Diệp Mặc dần dần cứng ngắc thì hơi giật mình, tiếp đó, nàng phả ứng kịp, trên mặt liền hiện lên hai vệt đỏ ửng, nhưng nàng cũng không lùi lại, mà vẫn duy trì tư thế thân mật này.
Thình thịch! Thình thịch!
Nhịp tim của nàng bắt đầu gia tốc, đập loạn như hươu chạy.
Diệp Mặc cực lực dằn nỗi lòng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Anh ta. . . không tốt à?”
Môi đỏ của Lạc Băng Nhan nhếch lên, hầm hừ nói: “Dù sao, thì cũng rất đáng ghét!”
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ châu đầu ghé tai, vô cùng thân mật của hai người thì ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Bọn họ liếc mắt cũng có thể nhận ra tổng giám đốc Lạc đối với vị này rất không bình thường.
Người này, vẻ bề ngoài thì không có gì để bắt bẻ, còn về phần thân phận, thì làm một ông chủ khách sạn xa hoa, chắc chắn cũng sẽ pả icos một chút của cải, cho nên tổng thể mà nói thì vẫn rất tốt.
Chẳng qua là, những gì người này vừa nói cũng hơi quá, nên có vẻ như tính cách có hơi lỗ mãng.
Mấy nhà hợp tác với tập đoàn Cự Phong đều có quy mô không nhỏ, mà bằng vào thực lực của tập đoàn Cự Phong mà vẫn không giải quyết được, còn người này chỉ là một người trẻ tuổi, chỉ là ông chủ một khách sạn, thì nào có mặt mũi và thực lực như vậy chứ!
Mà Hứa Minh Huyên kia thì sắc mặt lại càng âm trầm hơn.
“Tổng giám đốc Lạc, có lời gì mà không thể nói trước mặt mọi người sao?”
Lạc Băng Nhan ngồi thẳng người, liếc qua bên kia, bình thản nói: “Tôi đang giới thiệu anh cho Diệp tiên sinh biết đây!”
Hứa Minh Huyên dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ ông chủ Diệp đã biết thân phận của tôi rồi chứ? Tôi cũng muốn hỏi xem ông chủ Diệp có biện pháp nào để giải quyết những vấn đề này cho tập đoàn Cự Phong chúng tôi không, nếu như ông chủ Diệp có thể giúp đỡ, thì chúng tôi nhất định vô cùng cảm kích!”
Trong đôi mắt híp của anh ta hiện lên vẻ sắc bén, và hùng hổ dọa người.
Trong lòng anh ta thì thầm hừ, lại càng nhiều hơn là đắc ý.
Tên này không phải thích ba hoa khoác lác sao, vậy thì anh ta sẽ cố tình làm khó dễ, nhất định phải cho tên này xấu mặt, như vậy thì anh ta mới có thể hả giận.
“Giám đốc Hứa!” Lạc Băng Nhan làm mặt lạnh, rồi quát lên: “Tôi vừa nói rồi, không cần làm phiền Diệp tiên sinh!”
“Không sao!” Diệp Mặc khoát tay chặn lại, rồi cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi! Làm phiền với không làm phiền gì chứ! Cô cứ nói cho tôi biết là những công ty nào, tôi tìm vào người xem có thể nói giúp cô vài câu không!”
“Ôi ôi!” Hứa Minh Huyên nghe thấy thế lại cười nhạo, vẻ mỉa mai và giễu cợt trên mặt anh ta lại đậm hơn mấy phần.
Tên này, da mặt quá là dầy đi!
Chém gió lên tận trời mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Mấy nhà công ty đó cũng có quy mô không nhỏ, chỉ bằng tên này mà cũng đòi có quan hệ à?
Coi như tên này có nhiều bạn bè, có quan hệ rộng, cũng trùng hợp quen biết vài người ở những công ty đó, nhưng cũng không có tác dụng gì đâu, bởi vì tên này nào có mặt mũi lớn như vậy chứ!
Anh ta đã chuẩn bị hết rồi, đám người phụ trách của những công ty kia sẽ chỉ nghe theo anh ta mà thôi.
Chỉ cần chuyện này kéo dài một thời gian, đến khi công ty không còn cách nào, thì anh ta sẽ ra tay giải quyết vấn đề, khi đó, chắc chắn đám người trong công ty và cả tổng giám đốc Lạc đều phải nhìn anh ta với con mắt khác.