Lạc Băng Nhan đứng dậy, nàng nở nụ cười xinh đẹp, rồi chào một tiếng: “Diệp tiên sinh!”
Giờ phút này, đôi mắt đẹp lạnh lẽo của nàng đã tan ra, có vài phần nhiệt liệt, trong mơ hồ, còn có một chút ngượng ngùng.
“Lạc tiểu thư!” Diệp Mặc mỉm cười gật đầu ra hiệu với nàng.
“Ngồi đi! Mọi người đều là bạn bè, không cần khách khí như vậy!” Sau đó, hắn khoát tay ra hiệu cho Lạc Băng Nhan ngồi xuống, “Tôi tình cờ nhìn thấy Lạc tiểu thư đến đây, còn nghe quản lý Lý nói rằng Lạc tiểu thư rất chiếu cố việc làm ăn của tôi, cho nên tôi liền đến đây chào hỏi, rồi mời cô vài ly.”
“Được!” Lạc Băng Nhan vội vàng gật đầu, lại ra hiệu cho Lâm Khê cầm chai rượu qua.
“Diệp tiên sinh!” Nàng rót đầy xong thì cầm lên, nhẹ nhàng cụng ly với Diệp Mặc, lại ngửa cổ rồi uống một hơi cạn sạch.
Diệp Mặc cũng uống xong, cười nói: “Lạc tiểu thư thật sự là sảng khoái!”
Hắn cũng từng chứng kiến tửu tượng của Lạc tiểu thư, buổi họp thường niên năm ngoái của Tik Tok hắn và Lạc tiểu thư đã uống không ít, khi ra về thì nàng vẫn còn chưa say, cho nên có thể thấy tửu lượng của nàng tốt như thế nào.
“Lạc Băng Nhan lại rót đầy cho mình, cười xinh đẹp nói: “Lại uống them vài ly đi!”
“Được!” Diệp Mặc lên tiếng, rồi cũng rót đầy cho mình.
Hứa Minh Huyên ở một bên nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt dần dần trở nên âm trầm.
Người phụ nữ này chưa từng có thái độ tốt với mình, ngay cả vẻ mặt vui cười cũng chưa bao giờ cho mình, nhưng lại nhiệt tình với tên này như vậy!
Hứa Minh Huyên cắn chặt răng, trong lòng đã ghen tị đến mức phát cuồng.
Có người bên cạnh nhận ra người này nên thì thào một câu: “Là anh ta!”
Trước đó, người này đã từng đến đây ăn cơm, cũng từng gặp người này, nghe nói tài nghệ nấu nướng của người này cực kỳ cao siêu.
Uống liên tiếp 5 ly, Diệp Mặc mới cười nói: “Lạc tiểu thư, cũng đủ rồi nhỉ!”
“Mới uống có một chút và anh đã muốn đi rồi à!” Lạc Băng Nhan cười nói: “Với tửu lượng của anh thì uống nhiều hơn nữa cũng có say đâu!”
Diệp Mặc nhìn hai bên một chút, rồi cười nói: “Không phải vấn đề say hay không, mà mọi người đang ăn cơm, tôi ở lâu thì không tiện lắm!”
Lạc Băng Nhan cười nói: “Không sao đâu! Chúng tôi vừa tan ca, nên tụ tập ăn bữa cơm thôi!”
Nàng vẫn muốn để cho vị này say một lần, cho nên sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như hôm nay chứ.
“Đúng vậy! Không có việc gì!”
Đám người ngồi ở đây đều là nhân tinh, đều nhận ra tổng giám đốc Lạc đối với vị này rất không bình thường, nên tự nhiên sẽ phụ họa cho tổng giám đốc Lạc của mình rồi.
Hứa Minh Huyên thấy thế thì sắc mặt càng âm trầm hơn vài phần.
Anh ta khẽ cắn môi, định lên tiếng để đuổi người này đi, nhưng nghĩ lại thì vẫn kiềm chế xuống.
Vẫn là để tên này ngồi ở đây để tìm hiểu một chút, như vậy thì anh ta mới có thể phán đoán tên này có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của mình hay không.
Rất nhanh, Hứa Minh Huyên đã gạt ra vẻ mặt tươi cười, giả vờ như mình rất nhiệt tình, nói: “Đúng đúng! Ngồi xuống uống thêm vài chén đi!”
“Vậy. . . tôi ngồi một chút cũng được!” Diệp Mặc hơi do dự một chút, rồi vẫn gật đầu.
Lạc Băng Nhan chỉ vào vị trí trống bên cạnh mình, nói: “Ngồi ở đây đi!”
“Được!” Diệp Mặc cũng không từ chối, liền đi qua ngồi xuống.
“Đúng rồi, bệnh của cô. . .?” Diệp Mặc vừa đặt ly rượu xuống, nhìn nàng một chút thì bỗng nhiên giật mình nhớ đến chuyện này.
“A! Cái đó. . . cái đó. . .” Lạc Băng Nhan kêu nhỏ một câu, khuôn mặt cũng đã đỏ lên, nàng ấp úng vài câu: “Đã. . . đã khỏi rồi! Khỏi lâu rồi!”
Diệp Mặc cười nói: “Vậy thì tốt! Sau này chú ý nghỉ ngơi, bảo trì tâm trạng vui vẻ là được, như vậy mới không tái phát!”
“Ừ ừ!” Nàng đỏ mặt, lúng ta lúng túng đáp lời.
Lâm Khê ở một bên lại gần nói: “Nghỉ ngơi nhiều thì cũng được, nhưng bảo trì tâm trạng vui vẻ thì hơi khó! Sếp Lạc rất vất vả, anh không biết công việc của sếp Lạc có áp lực lớn như đến nào đâu, dạo này còn có rất nhiều chuyện khiến cho sếp Lạc buồn phiền nữa!”
“Lâm Khê!” Lạc Băng Nhan thầm thấp kêu lên một tiếng.
Những chuyện này nàng tự mình tiếp nhận là được, cần gì phải nói cho Diệp tiên sinh nghe.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, hỏi: “Hử? Chuyện gì?”
Chẳng lẽ dạo này tập đoàn Cự Phong gập rắc rối gì?
“Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, chỉ là. . . một số nghiệp vụ xảy ra vấn đề, có một đồng bạn hợp tác nhiều năm bỗng nhiên lại muốn tăng giá, còn nói rằng nếu không tiếp nhận giá mới thì sẽ kết thúc hợp đồng, không hợp tác nữa!”
Lạc Băng Nhan gạt gạt mấy sợi tóc trên má, rồi lại cười nói: “Dạo này cũng xảy ra không ít chuyện như vậy, còn có một công ty cung ứng bên nước H mới đổi hội trưởng, nên cũng muốn tăng giá, còn nói rất nhiều yêu cầu quá đáng!”
Diệp Mặc nghe xong thì lẩm bẩm: “Ra là vậy!”
Chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng cũng rất phiền phức, nhất là khi có vài nhà đều tăng giá thì đúng là khiến cho người ta phiền lòng.
Diệp Mặc hơi trầm ngâm, rồi cười hỏi: “Là mấy nhà nào vậy? Nói không chừng, tôi có thể giúp cô nói vài câu!”
Lạc Băng Nhan nghe xong thì hơi giật mình, tiếp theo thì lắc đầu từ chối: “Chuyện này. . . không cần đâu!”
Đây là chuyện của tập đoàn Cự Phong mình, sao có thể làm phiền Diệp tiên sinh chứ!
Lúc này, trên một góc khác của bàn rượu lại vang lên tiếng cười nhạo, Hứa Minh Huyên đặt chén rượu xuống, thần sắc anh ta tràn đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt.