Lạc Băng Nhan nhăn mày liếc mắt nhìn qua, nàng đã hơi không vui.
Nàng lấy thực đơn ra xem, rồi chọn vài món mình thích.
Sau đó, nàng lấy điện thoại ra để lướt web và xem tin tức trên Wechat, rồi lại lướt Tik Tok và Weibo.
Rất nhanh, đồ ăn đã được mang lên, nàng đặt điện thoại xuống, rồi chuyên tâm vào ăn, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hoặc trò chuyện vài câu.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng, rồi một nhân viên phục vụ đi vào, bước nhanh đến bên người nàng, rồi rỉ tai nàng vài tiếng.
“Anh ấy đang ở đây?”
Lạc Băng Nhan nghe xong thì sửng sốt một chút, tiếp đó thì nhịn không được mà kêu lên một tiếng, mặt mũi tràn đầy mừng mỡ.
Ngay sau đó, tiếng nói chuyện trên bàn đều dừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía nàng, nhất là Hứa Minh Huyên thì càng thảm thấy kinh ngạc hơn, thậm chí còn cảm thấy rất khó tin.
Tình cách của tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng, ăn nói cũng rất có chừng mực, khi ở công ty thì luôn làm mặt lạnh giống như một tòa nói băng, có khi tính tình còn khá xấu, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
Nhân viên phục vụ nhỏ giọng nói: “Vâng! Chủ tịch Diệp để tôi hỏi ngài một chút xem ngài có tiện hay không!”
Lạc Băng Nhan vội vàng nói: “Thuận tiện, đương nhiên là tiện rồi!”
“Vậy thì tốt!” Nhân viên phục vụ lên tiếng rồi quay người rời đi.
Lạc Băng Nhan quay người lại, đôi tay ngọc siết chặt, gương mặt xinh đẹp đã hơi đỏ lên bởi vì hưng phấn.
“Không ngờ anh ấy cũng ở đây!” Nàng thì thào một câu, rồi mím môi cười rực rỡ.
Sau đó, dường như nàng nhớ lại chuyện gì đó, ánh mắt nhìn thoáng qua bên dưới, rồi khuôn mặt lại hơi đỏ lên, lộ ra một chút thẹn thùng.
Lần trước nàng đi bệnh viện, Diệp Mặc đã cho nàng một toa thuốc, còn dậy nàng cách mát xa, hiệu quả cực kỳ tốt, nàng chỉ dùng vài hôm thì đã khỏi hắn, chẳng qua là, hiện giờ nàng vẫn tiếp tục mát xa để đề phòng tái phát.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, thủ pháp này của Diệp Mặc cực kỳ, cực kỳ dễ chịu. . .
Lâm Khê ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lại cười ranh mãnh, trong lòng cô thầm than: Tổng giám đốc Lạc, quả nhiên là không cứu nổi!
Trước kia đã rơi vào rất sâu rồi, mỗi ngày còn cày tiền cho người ta, bây giờ chỉ mới nghe thấy tên người ta thì đã vui vẻ đến như vậy rồi, cái này còn có thể cứu sao?
Lâm Khê thấy thế cũng chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mà cũng đúng!
Lâm Khê lại thở dài, khi nghĩ đến người kia thì cô chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt.
Vị Diệp tiên sinh này thực sự quá khó tin, thậm chí còn có chút thần kỳ.
Dung mạo đẹp trai đến thế thì cũng thôi đi, trên đời này cũng không thiếu người đẹp trai, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta còn có rất nhiều tài hoa, từ vẽ trành, ca hát, thủ công. . . cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi.
Có tài hoa thì cũng thôi đi, cùng lắm thì là yêu nghiệt, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta lại còn biết kiếm tiền, tuổi còn trẻ mà đã kiếm được hơn 10 tỷ, quá kinh khủng.
Bây giờ còn phát hiện ra, anh ta còn nấu ăn rất đỉnh nữa, còn được mọi người khen là Trù Thần, y thuật cũng cực kỳ lợi hại, cũng được mọi người khen đến tận trời.
Mộ người như vậy, bảo sao sếp Lạc chả hãm sâu vào.
Chẳng qua là, đối thủ của sếp Lạc quá mạnh mẽ, vị Tô Thiên Hậu kia đúng là xinh đẹp hơn sếp Lạc một chút, mà điều quan trọng nhất là Tô Thiên Hậu đã có hai đứa bé kia, cho nên e rằng sếp Lạc không phải là đối thủ rồi!
Trong nội tâm của Lâm Khê bắt đầu phân tích, tính toán xem sếp Lạc nhà mình có bao nhiêu phần trăm thành công.
Lúc này, Hứa Minh Huyên lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Là . . . là ai vậy?”
Đến cùng là ai có thể làm cho tổng giám đốc Lạc vui mừng như vậy?
Đàn ông, hay là đàn bà?
Sau đó, những người khác cũng hỏi: “Đúng vậy! Tổng giám đốc Lạc, là ai vậy?”
“A! Là ông chủ nơi này!” Lạc Băng Nhan ngẩng đầu, sắc mặt của nàng đã khôi phục vẻ lạnh lẽo như mọi khi.
“Là. . . chủ nơi này?” Hứa Minh Huyên hơi giật mình.
Chủ này nơi có gì đặc biệt sao?
Làm sao tổng giám đốc Lạc vừa nghe đến thì đã vui mừng đến mức này rồi?
Những người còn lại cũng hơi nghi ngờ và khó hiểu một chút.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân truyền vào, sau đó, có người gõ cửa hai tiếng, rồi một bóng người nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong, trên tay người này còn có một ly rượu.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong gian phòng đều đồng loạt nhìn qua.
Ngay sau đó, từng gương mặt đều trở nên ngốc trệ trong nháy mắt.
“Đây. . . đây. . . đây. . . đây là ông chủ nơi này?” Hứa Minh Huyên ngẩn ngơ một lát, nhịn không được mà kêu lên thất thanh, hoàn toàn không dám tin.
Nếu như nói người trước mặt này là một siêu sao quốc tế nào đó thì anh ta cũng tin, thật sự là đẹp trai quá đáng.
“Đúng vậy!” Diệp Mặc dò xét Hứa Minh Huyên một phen, rồi cười nói: “Tôi họ Diệp, là ông chủ khách sạn này!”
Hứa Minh Huyên lại ngẩn ngơ.