Người ngọc nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt xinh đẹp lóa mắt.
Một đôi mắt lạnh lẽo, đôi môi đỏ mọng nhuận nước, khiến cho nàng có một loại khí chất lãnh diễm như núi băng.
Nhưng đường cong trên cơ thể nàng lại nóng bỏng gợi cảm, uyển chuyển bay bổng, cho dù bộ quần áo văn phòng này cũng không che nổi những đường cong sừng sững và chập trùng đó.
Nàng nhìn ra bên ngoài, rồi thì thào một tiếng: “Đến rồi sao?”
Môi của nàng chỉ hơi hơi mỏng mà thôi, đôi môi vẫn cứ căng mọng và sung mãn, hơi bĩu một cái, lại hiện ra một độ cong mê người.
Bỗng nhiên, nàng hơi nhăn mày lại, hình như nàng có chút phiền não.
Nhưng rất nhanh, nàng liền lắc lắc đầu, chờ Lâm Khê mở cửa xe thì bước xuống.
Có mấy người bước xuống chiếc xe Mercedes phía sau, một người trong đó bước nhanh đến gần, gương mặt rất ân cần, còn vươn tay ra định đỡ Lạc Băng Nhan.
“Tổng giám đốc Lạc!”
“Không cần!” Lạc Băng Nhan quát nhẹ một tiếng, rồi né tránh bàn tay của anh ta, còn liếc mắt nhìn anh ta với ánh mắt chán ghét.
Người đàn ông trước mặt khoảng 27 28 tuổi, so với nàng thì lớn hơn một chút, tướng mạo khá bình thường, dáng người cao mà gầy, một bộ âu phục màu đen ở trên người anh ta cũng không khiến cho anh ta ra hồn hơn.
Người này tên là Hứa Minh Huyên, là con trai của chú Hứa cổ đông tập đoàn, anh ta vừa trở về từ nước ngoài không lâu, sau khi về nước thì được sắp xếp vào tập đoàn làm một quản lý cao tầng.
Đối với người này, nàng thật sự không ưa lắm, anh ta luôn ỷ vào việc mình là con trai của chú Hứa để hành sự ngang ngược trong tập đoàn, còn thích kéo bè kết phái, hơn nữa, lại còn cực kỳ ân cần với nàng.
Nàng cũng đã đề cập với cha mình mấy lần, về chuyện điều người này ra khỏi tổng bộ của tập đoàn, nhưng cha nàng lại không chịu, nói rằng như vậy sẽ khiến cho chú Hứa không vui.
Điều này cũng khiến cho nàng rất bất đắc dĩ, mặc dù nàng là tổng giám đốc, nhưng có rất nhiều chuyện trong tập đoàn, chưa đến lượt nàng làm chủ.
Tay của Hứa Minh Huyên cứng đờ, rồi rất biết điều mà thu hồi lại, rồi lại hơi khom người nói: “Tổng giám đốc Lạc, chúng ta cùng vào đi!”
Trong khi nói chuyện thì ánh mắt của anh ta vẫn quét tới quét lui trên thân người ngọc, rồi lại còn nuốt ngụm nước bọt, trong hai con ngươi kia đã phun ra vài phần nóng rực.
Dung mạo và dáng người như vậy, thì bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ thần hồn điên đảo!
Mà quan trọng hơn là, Lạc Băng Nhan là con gái độc nhất của chú Lạc, tương lai sẽ thừa kế tài sản 10 tỷ, nếu như có thể bắt được Lạc Băng Nhan, thì cũng tương đương với chuyện bắt được 10 tỷ tài sản.
Vì thế, đã có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Lạc Băng Nhan, nằm mơ cũng muốn bắt được Lạc Băng Nhan.
Chẳng qua là, tính tình của Lạc Băng Nhan rất lạnh, cũng rất kiêu ngạo, đàn ông bình thường căn bản không lọt vào mắt xanh của nàng, nếu như muốn làm nàng cảm động, chỉ sợ phải tốn chút tâm tư và thủ đoạn.
Lạc Băng Nhan lại cau mày liếc mắt nhìn về phía Hứa Minh Huyên, sau đó trực tiếp đi qua, không để ý đến người này nữa.
Nàng cũng thường xuyên đến đây, nên rất quen thuộc khách sạn này, còn chuyên môn đặt một phòng riêng ở đây trong thời gian dài, dù sao ăn quen đồ ăn ở đây, thì sẽ không ăn nổi đồ ăn ở nhà.
Hôm nay đúng lúc có việc, họp đến bây giờ mới xong, nên dứt khoát mời đám quản lý cấp cao của tập đoàn đến đây ăn cơm.
Mặt Hứa Minh Huyên hơi trầm xuống, trong lòng anh ta đã hơi khó chịu.
Cái liếc vừa rồi tràn đầy hờ hững và miệt thị, chứng tỏ người phụ nữ này không để Hứa Minh Huyên anh ta vào mắt, chuyện này không hề nghi ngờ gì là đã chạm đến lòng tự ái của anh ta.
“Hừ! Chờ xem!” Hứa Minh Huyên cắn răng một cái, trong mắt lên lên một tia âm tàn.
Chờ anh ta bắt được đến tay, thì xem anh ta dạy dỗ người phụ nữ này như thế nào!
Ừng ực!
Khi nhìn thấy dáng người thướt và và cặp chân đẹp sau đôi tất đen kia thì anh không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, rồi vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn tiếp, vì sợ rằng sẽ có phản ứng, sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
“Sếp Lạc!”
Lâm Khê đi đỗ xe xong thì cầm túi chạy đến, cùng đi vào phòng với Lạc Băng Nhan.
Một đám đàn ông ngồi xuống rồi trò chuyện rất sôi nổi, sau đó bắt đầu chọn mấy chai rượu, Hứa Minh Huyên còn đứng dậy nói với Lạc Băng Nhan.
“Tổng giám đốc Lạc, có muốn uống vài chén không?”
Lạc Băng Nhan lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không uống!”
Dĩ nhiên nàng biết uống rượu, tửu lượng còn khá tốt nữa, nếu là bình thường thì cũng sẽ uống một chút, nhưng nhìn thấy tên này thì nàng không còn hứng uống rượu nữa rồi.
“Không uống rượu cũng tốt, đỡ hại thân thể!” Hứa Minh Huyên cũng không để ý, mà cười cởi mở, nói: “Vậy lát nữa, mấy người đàn ông chúng ta uống nhiều một chút!”
“Được được!”
Một đám đàn ông đều mỉm cười, thái độ đối với Hứa Minh Huyên rất khách khí.
Người này là con trai của cổ đông lớn tập đoàn, nên thân phận cũng tương đối không tầm thường, bọn họ dĩ nhiên phải khách khí một chút, thậm chí còn phải nịnh bợ nhiều một chút.
Người này vừa về nước thì đã được giao trọng trách, giữ chức vụ cao, nghe nói còn được chủ tịch Lạc thưởng thức, với lại, người sáng suốt đều có thể nhận ra người này đang muốn theo đuổi tổng giám đốc Lạc, tuy nói trước mắt thì không có hy vọng vào, nhưng chẳng may thành công thì sao!
Chẳng may sau này hai người này thành một đôi, vậy tương lai người này sẽ chấp chưởng toàn bộ tập đoàn Cự Phong, cho nên phải để lại ấn tượng tốt mới được.