Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 1

[Cửa hàng thú cưng Hai Con Mèo: Bé mèo này rất xinh đẹp, giá mười ba nghìn tệ là cực kỳ phải chăng rồi, đừng mặc cả nhé, cô em gái.]

[Tôi cũng muốn hít hakimi (*): Tiền đặt cọc là năm nghìn tệ đúng không?]

(*) Hakimi: Là một từ ngữ mạng chỉ những con vật dễ thương (Đặc biệt là con mèo.)

Mười ba nghìn tệ, dù có cao hơn một chút so với dự tính của Nam Chi, nhưng vẫn nằm trong khả năng chi trả của cô. Ở quê, cô có hai căn hộ cho thuê, mỗi tháng thu về khoảng sáu đến bảy nghìn tệ. Tất cả đều là tài sản riêng của cô, do bà nội để lại trước khi qua đời.

Không ai có thể ngờ rằng, bà lão quanh năm nhặt ve chai, tiết kiệm từng đồng ấy lại có thể tích góp đủ tiền mua hai căn hộ. Bà đã có mâu thuẫn với bố mẹ cô từ khi còn trẻ, sau đó bà cắt đứt liên lạc và sống một mình.

Trước lúc qua đời, bên cạnh bà không có ai, chỉ duy nhất Nam Chi chăm sóc. Vì thế, bà đã âm thầm chuyển toàn bộ tài sản, gồm tiền tiết kiệm và nhà cửa, cho cô.

Cô bất ngờ trở thành người giàu có nhất trong nhà. Dù mẹ cô đã tiêu hết số tiền tiết kiệm vào việc chữa bệnh, nhưng hai căn hộ vẫn đều đặn mang về thu nhập mỗi tháng. Một căn có thể chia thành ba phòng nhỏ, mỗi phòng cho thuê được hơn một nghìn tệ. Tổng cộng, hai căn hộ giúp cô kiếm được khoảng sáu đến bảy nghìn tệ mỗi tháng. Gần đây, một hộ đã trả trước tiền thuê nửa năm, nên cô còn dư ra sáu nghìn tệ.

Sau khi để dành mười nghìn tệ vào ngân hàng, trừ các chi phí sinh hoạt, cô vẫn còn khoảng ba nghìn tệ để tiêu dùng hàng ngày.

Nam Chi đã tính toán kỹ lưỡng trước khi nhìn vào màn hình điện thoại. Có lẽ chủ tiệm thú cưng đang bận rộn, nên vẫn chưa trả lời cô. Đặt điện thoại xuống, cô tiếp tục tháo mũ, chuẩn bị cởi bộ đồng phục điều dưỡng. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía bên cạnh, nơi hai đồng nghiệp thực tập cũng vừa tan ca và đang thay đồ.

“Bệnh nhân giường 1023 thật tội nghiệp, bị tai nạn giao thông mà kẻ gây tai nạn lại bỏ trốn. Trong nhà thì không ai quan tâm, chú thím cậu ấy cũng đã biến mất tăm, đã ngừng thuốc vài ngày nay, không biết sau này cậu ấy sẽ ra sao.”

“Chú thím cậu ấy thật quá nhẫn tâm! Từ nhỏ cậu ấy đã phải làm việc quần quật trong nhà, chăm sóc hai đứa con của họ. Vừa học vừa làm thêm, tiền học bổng và tiền công không thiếu một đồng nào cũng đều đưa hết cho họ. Giờ cậu ấy gặp nạn, họ chẳng thèm đoái hoài gì nữa.”

“Nếu không có cảnh sát đến tận nhà thì chi phí phẫu thuật cũng chẳng ai chịu nộp. Họ vắt kiệt từng đồng rồi phủi tay, nói rằng đã đưa hết tiền cho cậu ấy, giờ không quan tâm nữa.”

“Tớ nghe giáo viên cậu ấy nói, cậu ấy học rất giỏi, học bổng lên đến vài vạn (*) tệ. Vừa học vừa làm thêm cũng kiếm được kha khá. Vậy mà chỉ một chút tiền thuốc men thôi mà họ cũng không chịu trả.”

(*) 1 vạn tệ = 10.000 tệ

“Loại người như thế chỉ biết đến lợi ích, khi không còn gì để lợi dụng nữa thì bỏ rơi.”

“Nghe nói ba mẹ cậu ấy mất khi cậu ấy mới mười một, mười hai tuổi. Chú thím đưa cậu ấy về không phải để chăm sóc, mà để cậu ấy làm việc nhà, nấu cơm, nuôi gà, chăm heo, và còn phải kèm cặp hai đứa trẻ nhà họ học nữa. Bình thường cũng là cậu ấy chăm sóc chúng.”

“Mới mười một, mười hai tuổi mà đã phải làm những việc đó. Có lần thầy giáo đến thăm nhà, thấy cậu ấy gầy gò, sống ngay cạnh chuồng heo, quần áo thì rách nát, đến Tết cũng chẳng có đồ mới mặc. Nhìn mà xót xa.”

“Khi thi đại học, nếu không bị ép phải sống ngoại trú để chăm sóc hai đứa nhỏ, điểm của cậu ấy chắc chắn sẽ cao hơn nhiều. Giáo viên cũng nói rất đáng tiếc.”

“Khó khăn lắm mới tốt nghiệp đại học, cuộc đời vừa mới khởi sắc thì lại gặp phải tai nạn như thế này.”

“Nghe nói cậu ấy bị thương là vì cứu một đứa bé bị tai nạn giao thông. Vậy mà gia đình đứa bé ấy cũng không quan tâm, sợ phải chịu trách nhiệm nên chẳng thèm đến thăm một lần, ngay cả chút quà cũng không có.”

“Đúng là lòng tốt không được đền đáp.”

“Ông trời thật không có mắt, người tốt như vậy mà lại gặp quá nhiều chuyện bất hạnh…”

Tay Nam Chi khựng lại khi đang tháo khuy áo.

Bệnh nhân giường 1023 – đây không phải lần đầu tiên cô nghe về cậu.

Nghe nói cậu chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhà nghèo, chú thím thì liên tục thúc ép, học hành vội vàng, tốt nghiệp sớm hơn tuổi bình thường nhiều. Khi mới được đưa vào viện, cậu còn tỉnh táo, bác sĩ giục nộp tiền, nhưng dù lục lọi khắp trong điện thoại, tổng cộng cũng chỉ được hơn một ngàn, phần lớn là vay từ các ứng dụng tài chính(*).

(*) 花呗借呗: Là một app vay tiền của Alipay.

Quần áo trên người bạc màu, xù lông, rách chỉ nhưng vẫn mặc, còn thấy dấu vết khâu vá chắp nối. Điện thoại thì màn hình nứt vỡ, phải buộc dây chun mới dùng được. Đôi giày rách toạc, keo bong hết, còn đôi tất cậu đi không vừa chân, quá nhỏ, không che hết bàn chân, không rõ ai bỏ lại mà cậu nhặt được để mang.

Nói thật, ở thời buổi này, hầu hết thanh niên đều là bảo bối trong mắt cha mẹ, lâu lắm rồi cô mới gặp trường hợp như thế này.

Khi cậu mất ý thức, người ta gọi điện cho gia đình, bạn bè, thầy cô. Đầu tiên, thầy giáo và một vài người bạn đến, mỗi người kể một mẩu chuyện về quá khứ của cậu. Nghe nói, chú thím cậu đã sớm không muốn cho cậu học tiếp. Mỗi năm cậu chỉ miễn cưỡng được phép đi học là nhờ khoản học bổng và tiền làm thêm trong kỳ nghỉ hè, tiền đi làm thêm để tự trang trải. Thậm chí, tiền sinh hoạt cũng chẳng được họ chu cấp bao nhiêu, cậu sống qua ngày nhờ vào bữa cơm và canh miễn phí ở trường, cả học kỳ chỉ có một bánh xà phòng dùng từ trên đến dưới.

Quần áo mặc đều là đồ người thân không còn dùng nữa, dụng cụ học tập cậu dùng là từ giáo viên và các anh chị khóa trước để lại. Cậu được đi học tiếp cũng là nhờ thầy cô giáo thương cậu học giỏi, không đành lòng để cậu bỏ học giữa chừng. Không biết thầy cô đã chạy bao nhiêu lần đến nhà, đã làm bao nhiêu việc, nói bao nhiêu lời rằng lên đại học sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nếu không có sự kiên trì ấy, có lẽ cậu đã bị chú thím đưa đi làm mỏ than từ khi chưa học hết cấp hai.

Cuộc sống của cậu đã đủ khốn khó rồi, vậy mà ông trời vẫn không buông tha. Thật trớ trêu, cậu mất đi đôi chân của mình vì cứu người

Nam Chi cúi người, lấy tai nghe trong túi ra đeo lên, bật nhạc để cố át đi những âm thanh ấy.

Ở bệnh viện, cứ một thời gian lại có chuyện tương tự xảy ra. Cô chỉ là một người bình thường, không đủ khả năng để giúp đỡ, thà không nghe, không thấy, không biết thì hơn, khóe miệng cô khẽ cong nở một nụ cười khổ.

Thầy giáo nói đúng, những thực tập sinh như cô mới vào đời, còn ít trải nghiệm, quá mềm lòng, không chịu được những câu chuyện như thế này. Ông trời đúng là không có mắt, chỉ ban cho cô lòng trắc ẩn, nhưng không cho khả năng cứu giúp.

Giá như cô có nhiều tiền hơn một chút, không cần nhiều, chỉ vài chục ngàn tệ thôi, cô sẽ dám làm điều gì đó.

“Vài ngày trước còn có một cậu trai đi đòi nợ, không lấy được tiền mà còn bị đánh đến tàn tật. Cậu ấy cũng khổ, ngày nào cũng cười nói cứ tưởng là sẽ vượt qua được, ai ngờ lại nhảy lầu. Tôi thấy cậu nhóc này dạo này cũng có vẻ không ổn, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi, liệu có phải cũng muốn nhảy không.”

Có lẽ do phòng nghỉ này hơi kín, tín hiệu rất yếu, ứng dụng nghe nhạc quay vòng tròn mãi mà chẳng phát nhạc, Nam Chi định chuyển sang xem video thì tay cô khựng lại.

“Chúng ta gần đây phải để mắt đến cậu ấy nhiều hơn một chút.”

Nam Chi nhìn vào màn hình vẫn đang quay tròn, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Cậu trai đi đòi nợ ấy là bệnh nhân cô phụ trách, cô rõ ràng nhận thấy sự thay đổi của cậu hơn bất kỳ ai khác.

Mới khoảnh khắc trước, cô và giáo viên hướng dẫn còn mua bánh bao cho cậu, cậu ăn rất ngon miệng, nói rằng các chị điều dưỡng ở đây đều là thiên thần.

Khoảnh khắc sau, khi cô vừa sang bên cạnh tiêm cho bệnh nhân, quay đầu đã thấy cậu ấy không chút do dự lao ra khỏi cửa sổ.

Sau đó, cô mới nghe từ miệng của một lao công rằng gia đình cậu ta rất nghèo, còn có một cô em gái bị bệnh. Chỉ có một mình ông nội nhặt ve chai để nuôi sống hai anh em. Cậu không muốn trở thành gánh nặng cho nên đã để lại di thư rồi lặng lẽ ra đi.

Vì có người chết nên sự việc đã bị làm lớn. Công trường đó mới phát bổ sung tiền lương cho những người còn lại, và số tiền của cậu ta cũng đã được gửi về cho gia đình. Nhưng cậu ấy đã không còn nữa, tất cả giờ đây đều muộn màng.

Bệnh nhân giường 1023 — cô độc, không có ai bên cạnh. Chú thím cậu ta vốn dĩ không thực lòng quan tâm, chỉ mong cậu tốt nghiệp rồi kiếm tiền trả lại số tiền mà họ đã bỏ ra cho việc học và nuôi dưỡng. Họ còn lén lút ký một hợp đồng không công bằng, giờ khi cậu bị liệt đôi chân, họ tính toán và thấy rằng cậu sẽ không còn giá trị gì. Không những không có lợi ích gì, họ còn lo sợ phải bỏ tiền ra để nuôi dưỡng cậu, nên quyết định bỏ mặc cậu.

Cậu thiếu tiền viện phí, không còn một xu dính túi. Khi ra khỏi viện, cậu sẽ đối mặt với muôn vàn khó khăn: ăn gì, ở đâu, sống thế nào? Thân thể bị thương rồi làm sao để phục hồi? Hơn nữa, với tình trạng tàn tật, tìm kiếm việc làm cũng sẽ là điều vô cùng khó khăn.

Có lẽ cậu sẽ chọn cách giải thoát để chấm dứt tất cả.

Nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy, Nam Chi nghĩ rằng, sau bao nhiêu nỗ lực gắng gượng để trưởng thành, khó khăn lắm mới nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng thì bỗng chốc nó lại vụt tắt, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nam Chi thoát khỏi ứng dụng video, chuyển sang ví WeChat, nhìn vào số dư, rồi lại kiểm tra Alipay.

Tổng cộng chỉ khoảng mười sáu nghìn tệ. Cô đã định chi ra mười ba nghìn để mua mèo, mà khi đã mua mèo thì cần thêm cát mèo, bồn vệ sinh, bát ăn, chén uống. Dù chọn loại rẻ nhất thì cũng tốn ít nhất bốn đến năm trăm tệ.

Còn phải trừ chi phí tẩy giun, tiêm vắc-xin, sau đó cô chỉ còn khoảng hai nghìn tệ để sử dụng.

Số tiền này chắc chắn không đủ để cứu cậu ấy.

Nhưng... liệu cô có thực sự cần mua con mèo đó không?

Nam Chi chuyển sang khung chat với chủ cửa hàng thú cưng. Tin nhắn của cô vẫn chưa được trả lời.

Lướt qua lịch sử trò chuyện, cô nhận ra mỗi lần cô nhắn tin, chủ cửa hàng đều hồi đáp rất lâu sau đó, kéo dài đến hơn nửa tháng mới đến được bước hiện tại.

Thật sự bận đến vậy sao?

Hay là do cô liên tục trả giá, khiến chủ cửa hàng cảm thấy mệt mỏi, nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ nghèo khó không đáng để tốn thời gian trò chuyện. Dù sao, thái độ chậm trễ và thờ ơ của chủ cửa hàng cũng làm cô thấy do dự, giống như cảm giác phải trả thêm tiền vận chuyển khi mua hàng đắt tiền, khiến cô không còn muốn mua nữa.

Nam Chi nhìn vào màn hình, lòng chẳng biết mình đang mang tâm trạng gì. Cô mặc lại bộ đồng phục vừa thay ra, không trở về nhà, mà đi vòng qua hành lang nơi có giường bệnh 1023.

Cậu thiếu rất nhiều tiền viện phí, nên đã bị chuyển từ phòng bệnh ra hành lang. Nếu không nộp tiền, sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, họ không thể để bệnh nhân ở lại mà không thanh toán viện phí mãi được.

Nam Chi đến rất đúng lúc, người bệnh ở giường 1022 vừa mới được chuyển đi, điều dưỡng phụ trách vẫn chưa kịp dọn dẹp giường. Cô giả vờ làm điều dưỡng trực ở đây, ung dung tiến lại, vừa thu dọn giường bệnh vừa lén để ý đến góc có giường 1023.

Giường bệnh 1023 nằm ở một vị trí không mấy thuận lợi, ngay cạnh nhà vệ sinh – nơi người qua lại liên tục và đôi khi thoang thoảng mùi khó chịu. Giường lại đối diện cửa sổ, mà hành lang luôn đông đúc bệnh nhân, nên cửa sổ phải mở để thông gió, không thể khép kín. Tháng tám, tháng chín, thời tiết bắt đầu se lạnh, gió lùa vào khiến cả người khỏe mạnh còn cảm thấy khó chịu, huống chi là bệnh nhân. Vị trí này không ai muốn nằm, và cậu cũng chỉ vì không có lựa chọn khác mới phải chấp nhận.

Nếu bệnh viện thiếu giường, cậu sẽ lập tức bị yêu cầu nhường chỗ cho người khác. Dù vị trí tệ như vậy, không ai muốn ở, cậu vẫn phải chấp nhận số phận. Thật ra, cũng nhờ lòng trắc ẩn của điều dưỡng trong bệnh viện, họ đã cố gắng bảo vệ cậu, không để cậu bị đuổi đi ngay lập tức.

Giáo viên của Nam Chi thường nói rằng các thực tập sinh như cô rất mềm lòng. Thật ra, dù đã quen với cảnh sinh tử, các điều dưỡng vẫn không thể lạnh lùng, cứng rắn đến mức không động lòng. Dù không ai ngăn cản, họ vẫn thỉnh thoảng giúp đỡ được chút gì đó.

Nam Chi đứng ở cuối giường bệnh, liếc nhìn về phía giường 1023.

Đúng như những gì các điều dưỡng thực tập đã nói, cậu bệnh nhân gầy gò, tái nhợt, nhưng đã tỉnh. Cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở một nơi xa xăm, không biết cậu đang nghĩ gì. Từ góc nhìn của Nam Chi, cô có thể thấy rõ đôi mi dài và dày của cậu vẫn bất động, như bị đóng băng trong thời gian.

Ngoài cửa sổ, trước mặt anh là tòa nhà mà vài ngày trước có một chàng trai đã nhảy xuống để đòi nợ.

Anh nhập viện trước chàng trai đó, và vì chân bị thương nặng không thể đi lại, nên suốt ngày chỉ nằm trên giường, chắc chắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Mặc dù trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy, nhưng khi chứng kiến người khác làm điều đó, chắc hẳn cũng có ít nhiều tác động.

"Á!" Nam Chi mải mê suy nghĩ, vô tình va vào cạnh giường, cơn đau ập đến khiến cô không khỏi bật lên một tiếng thảng thốt.

Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ thu hút sự chú ý của mọi người trên hành lang, và cũng khiến người đang nhìn ra cửa sổ quay đầu lại.

Trong lúc xoa chỗ đau, Nam Chi chợt nhìn vào khuôn mặt chàng trai trẻ và bất ngờ nhận ra mình đã từng gặp anh trước đó.

Nói là quen cũng không hẳn, mà đúng hơn là vài hôm trước cô đã gặp anh.

Hôm đó, thực tập sinh phụ trách khu vực này bất ngờ chạy đến tìm giáo viên, nhưng cả giáo viên của cô ấy và giáo viên của Nam Chi đều không có mặt, nên cô thực tập sinh đành kéo Nam Chi theo để nhờ giúp đỡ.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cô thực tập sinh kể rằng mạch máu của anh rất nhỏ, đã thử đâm kim vài lần nhưng không thành công, nên cô ấy cảm thấy ngại không dám thử thêm lần nào nữa.

Khi Nam Chi đến nơi, nhìn vào tay của anh, quả thật mạch máu rất mảnh, chỉ thoáng nhìn thôi mà cô đã cảm thấy e ngại, không dám đâm kim.

Với tình hình giáo viên không có mặt, thực tập sinh đã thất bại nhiều lần và cảm thấy lo lắng. Cuối cùng, cô quyết định tiếp tục cố gắng. Cô nắm lấy mu bàn tay tái nhợt của anh, nơi đã có vài vết kim, và tìm cách xử lý.

Nam Chi buộc chắc dây ga-rô, làm cho làn da anh căng lên, sau đó nhẹ nhàng vỗ vài lần lên tay anh. Không biết do cô vỗ hơi mạnh hay vì tay anh đã bị đâm quá nhiều, nhưng mỗi lần vỗ nhẹ, tay anh lại khẽ run lên.

Thấy vậy, Nam Chi đã giảm lực và chuyển sang xoa nhẹ. Cuối cùng, sau bốn lần thử, cô cũng đã đâm vào đúng mạch máu.

Thở phào nhẹ nhõm, cô không dám ngẩng đầu lên vì sợ bị trách cứ. Nhưng khi ngước lên, cô thấy anh vẫn giữ vẻ bình thản, đôi lông mi dài không động đậy, đôi mắt trống rỗng như mặt nước tĩnh lặng, không hề có chút trách móc nào.

Nam Chi vốn định nói gì đó để giải thích, như việc mạch máu của anh quá nhỏ hay cô đã gặp khó khăn, nhưng khi nhìn vẻ điềm tĩnh của anh, cô lại không nói thêm gì.

Khi chuẩn bị rời đi, cô bất ngờ thấy điều dưỡng đang kiểm tra phòng, khiến cô và cô thực tập sinh hoảng sợ.

Trước khi điều dưỡng trưởng kịp hỏi, cô và thực tập sinh vội nhắc anh đừng kể chuyện bị đâm kim đến bảy tám lần. Chàng trai trẻ dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nam Chi nhanh chóng dán băng, chỉnh sửa cánh tay anh và đặt nó dưới chăn.

Điều dưỡng trưởng không phát hiện ra. Anh cũng không phàn nàn hay tố cáo gì.

Hóa ra, đó chính là anh. Nếu là anh… Không hiểu sao, trong lòng Nam Chi xuất hiện một cảm giác mãnh liệt. Có lẽ vì anh còn quá trẻ, hoặc vì đôi chân tàn tật do cứu người khiến cô không nỡ để anh chịu thêm khổ sở.

Có lẽ, đúng như giáo viên đã nói, cô còn quá non nớt, chưa trải đời nhiều nên trái tim vẫn còn mềm yếu, chưa thể chịu đựng nổi những chuyện như thế này.

Nam Chi ôm lấy chăn ga cần thay, rồi tiến vào phòng giặt, nhưng không về nhà ngay. Cô đứng bên cửa sổ giống như những bệnh nhân và người nhà khác, chờ đợi.

Trong lúc đó, cô không ngừng mở WeChat trên điện thoại, nhìn vào khung trò chuyện với chủ cửa hàng thú cưng.

Không còn sự háo hức như trước, giờ đây cô cũng không mong đợi chủ cửa hàng sẽ trả lời nữa.

Cô sợ bản thân sẽ thay đổi suy nghĩ.

Ngón tay cô bất chợt lướt qua màn hình, dừng lại ở một đoạn video về một chú mèo xinh đẹp. Chú mèo đang dùng tay rửa mặt, bộ lông mềm mại và bồng bềnh, đôi mắt của nó có hai màu khác nhau, thật sự là con mèo đẹp nhất mà cô từng thấy.

Giá cả rất hợp lý, chủ cửa hàng cho biết chú mèo này từng mắc bệnh nhưng đã được điều trị và sẽ không tái phát, nghĩa là nó sẽ ít bị bệnh hơn trong tương lai.

Chú mèo đã tiêm hai mũi vắc xin, chỉ cần tiêm thêm một mũi nữa là đủ. Với tình trạng như vậy, chắc chắn bé mèo sẽ nhanh chóng tìm được người mua. Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này, sau này dù có tiền, cũng khó có thể tìm được một chú mèo như thế.

Trong lòng Nam Chi vẫn cảm thấy tiếc nuối, nhưng không thể ngừng nghĩ về người đàn ông gầy gò trong bộ đồng phục bệnh viện rộng thùng thình, tay áo dài quá khổ để lộ khoảng trống lớn.

Khi cô loạng choạng bước đi, chân hơi khập khiễng, hai tay lại ôm ga trải giường và chăn bông che khuất tầm nhìn, cô vô tình giẫm lên chiếc ga rũ xuống đất và suýt ngã. Cô khẽ cảm nhận được bàn tay của chàng trai khẽ giật, như muốn đưa tay đỡ cô.

Khoảng cách quá xa, anh không thể với tới, và khi thấy cô đã đứng vững lại, anh mới lặng lẽ thu tay về.

Phản ứng theo bản năng đó cho thấy anh là người tốt bụng, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, hơn nữa còn rất trẻ. Nếu anh phải rời bỏ thế gian này, thật sự là một điều đáng tiếc.

Thôi, không nghĩ nhiều nữa. Dù sao, cô cũng chỉ muốn làm điều gì đó để không phải day dứt với lương tâm mình.

Chuyện chàng trai đòi nợ trước kia luôn khiến cô hối hận mãi, cô chỉ ước mình có thể làm được nhiều hơn.

Từ sau khi cậu qua đời, cô ngày nào cũng áy náy, ban ngày cảm thấy nặng nề, đêm về lại mơ thấy cậu. Lần này, cô không muốn chuyện tương tự lặp lại.

Hàng người chờ trước quầy không dài, rất nhanh đã đến lượt cô. Nam Chi đưa tấm ảnh chụp số giường và thông tin bệnh nhân cho nhân viên quầy xem. Nhân viên nhanh chóng hiểu ra ý cô.

Trên tờ giấy in dài ghi rõ số tiền còn nợ: 10.093 tệ.

Nam Chi khẽ nhíu mày, trong đầu ngập tràn những dấu chấm hỏi vì không thể tin nổi.

Theo trí nhớ của cô, chàng trai trẻ đã nằm ở ICU vài ngày, mỗi ngày chi phí lên đến hàng chục nghìn tệ. Dù có bảo hiểm hỗ trợ, chắc chắn vẫn còn nợ một khoản không nhỏ. Gia đình anh cũng đã đóng góp được một phần.

Cô tưởng rằng số tiền còn nợ sẽ rất nhiều, nhưng giờ mới nhận ra, chỉ cần cô góp thêm không những có thể thanh toán toàn bộ chi phí còn lại, mà thậm chí còn dư một chút.

Nam Chi lo lắng có sự nhầm lẫn, liền hỏi lại lần nữa. Nhân viên quầy xác nhận: “Giường 1023 đã được rất nhiều người đóng góp viện phí. Giáo viên, học sinh, hai điều dưỡng, một bác sĩ, cả cảnh sát và ủy ban cũng đã quyên góp. Thêm vào đó, bảo hiểm đã chi trả, giờ chỉ còn thiếu 10.093 tệ thôi.”

Một vạn lẻ chín mươi ba tệ.

Chú thím và họ hàng của anh ấy chỉ đóng được vài nghìn tệ, vậy nghĩa là phần còn lại đều do người khác đóng góp, có biết bao nhiêu người quan tâm giúp đỡ anh.

“Em cũng muốn đóng viện phí cho cậu ấy à?” nhân viên hỏi cô.

Nam Chi cúi đầu, nhìn vào số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình: 16.000 tệ.

Cô mở lại khung chat với chủ cửa hàng thú cưng, nhìn bức ảnh của chú mèo xinh đẹp lần nữa.

Một chú mèo giá 13.000 tệ, cộng thêm mấy thứ lặt vặt nữa thì ít nhất cũng phải 14.000 tệ. Thế nhưng để cứu một người sắp bị đuổi ra khỏi bệnh viện tự sinh tự diệt lại chỉ cần hơn mười nghìn một chút.

Bất chợt, những cảm giác xa hoa và xấu hổ bỗng dâng trào trong lòng cô.

Nam Chi nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, gật đầu: “Em sẽ đóng viện phí cho cậu ấy.”

Một người được nhiều người lựa chọn giúp đỡ đến vậy, chắc chắn là người xứng đáng được cứu giúp. Không chỉ riêng cô, mà tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây, cửa sổ bệnh viện thường không có rào chắn, và nhiều bệnh nhân đã nhảy qua cửa sổ. Tuy nhiên, trong câu chuyện này, bối cảnh diễn ra vào thời kỳ trước khi các biện pháp an toàn được tăng cường.

Bình Luận (0)
Comment