Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 101

[Ngoại truyện nhỏ 5]

Nam Chi không phải một mình học trung y, cùng với cô còn có một cô gái nhỏ và một cậu nhóc nữa. Trong ba người các cô cô là người được khen nhiều nhất khiến cho hai người khác hâm mộ điên rồi, thường xuyên hỏi cô: “Chẳng phải chúng ta cùng nhau học sao? Vì sao cô lại tiến bộ nhanh thế?”

Mỗi lần như thế Nam Chi đều úp úp mở mở nói do may mắn thôi.

Nhưng thật ra là cô lén giấu một người ở nhà để luyện tay nghề nên mới luyện thành thế này đấy.

Đúng thế, người kia chính là Tống Thanh.

Học trung y rất khổ, phải đọc sách không ngừng, phải biết kiến thức về thảo dược, bắt mạch, bấm huyệt,...

Mỗi ngày khoảnh khắc vui vẻ và thư giãn nhất của cô chính là trêu chọc anh.

Trêu chọc anh thật sự rất vui vẻ.

Quá trình học y của cô không hề dễ dàng, cô thường xuyên bị mắng, cũng không ít lần gặp phải những người ngang ngược vô lý. Thậm chí ngay cả khi đi khám chữa bệnh miễn phí, cô vẫn gặp những người không hiểu chuyện, cho rằng cô là những kẻ lừa đảo. Ban đầu thì bảo rằng họ có bệnh, rồi lại kêu họ đến bệnh viện chụp phim, kê đơn, chẳng qua là muốn moi tiền của họ mà thôi, cũng may mà có Tống Thanh ở đây.

Nên cũng giống như trước kia, có rất nhiều chuyện không ổn nhưng kỳ lạ là cô không còn cảm thấy mệt mỏi hay muốn bỏ cuộc nữa.

Không biết có phải do bận quá hay không, bận đến mức không có thời gian để bản thân dằn vặt.

Cô phải vẽ tranh kiếm tiền, tham gia đủ loại cuộc thi lớn nhỏ. Nếu là trước kia, cô còn nghĩ mình cũng xem như người đi trước, nên muốn nhường cơ hội cho lớp trẻ. Nhưng bây giờ thì xin lỗi, cô không thể nhường nữa, giải thưởng dù lớn dù nhỏ, chỉ cần có thể giành được thì cô sẽ giành, chỉ cần có tiền là cô tham gia.

Ngoài ra, cô còn phải quản lý các tài khoản của cả hai người, tài khoản lớn, tài khoản nhỏ, chỉ riêng các nền tảng trong nước đã hơn mười cái, cộng với nền tảng nước ngoài thì hơn hai mươi cái.

Cô còn phải điều phối từ xa việc xem nhà, thuê nhà, rồi quản lý phần mềm mà Tống Thanh phát triển, chuyện gì cô cũng phải lo, không có lấy một chút thời gian rảnh rỗi. Bây giờ mỗi khi trở về nhà cô cũng giống như Tống Thanh, vừa ngã đầu xuống đã ngủ mất, ngủ rất ngon, tinh thần rất tốt, nên mấy chuyện chửi bới này không phải vấn đề gì.

Cũng có thể lớn lên thêm vài tuổi, trải qua quá nhiều chuyện, những chuyện cô từng nghĩ là lớn thì bây giờ đã trở thành chuyện nhỏ như hạt đậu rồi.

Trong suốt hơn hai năm qua, cô đã từng mặt dày đi xin đất từ chính quyền, đi tìm nhà tài trợ để xin tài trợ máy lạnh, bàn ghế, sách vở,... cho trường học.

Gặp các nhãn hàng thực phẩm thì ra sức thuyết phục họ tài trợ thêm đồ ăn, để cải thiện bữa ăn cho lũ trẻ. Cô từng đổ đường, đấu trí đấu dũng với những kẻ trọng nam khinh nữ trong thôn, từng đánh gục những kẻ lưu manh nửa đêm lẻn vào ký túc xá của trường, còn từng giúp những đứa trẻ mồ côi như Tống Thanh đòi lại công bằng trước tòa.

So với những lời mắng chửi vô căn cứ thì những chuyện cô làm lại quan trọng gấp trăm ngàn lần. Vậy nên mấy chuyện đó bây giờ chẳng đáng để bận lòng nữa.

Thậm chí cô còn có cảm giác như bản thân mình đã trải qua hàng trăm trận chiến rồi.

Sự công kích trên mạng năm xưa, giờ đây nghĩ lại, cũng chỉ như một con sóng nhỏ trên biển, chẳng thể làm gì cô được nữa.

Nhưng những kẻ từng bịa đặt lời đồn về cô, từng xúc phạm gia đình cô, cô vẫn không thể tha thứ.

Phải biết rằng, những kẻ đó đã hành hạ cô suốt bao nhiêu năm trời, quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cô đã bị chôn vùi trong sự giày vò tinh thần. Mãi đến tận bây giờ, cô mới hiểu ra, không phải do cô vô dụng, mà là vì cơn bão năm đó quá lớn, suýt nữa đã vùi dập cô.

Nếu cô không kiên trì sống tiếp, thì những kẻ đó chính là một trong những hung thủ đã giết cô.

Bây giờ, cô đã có đủ khả năng để bảo vệ cô bé yếu đuối của năm đó, cô sẽ kiện tất cả những kẻ đó ra tòa, để đòi lại công lý cho cô bé năm xưa.

Đồng thời, cũng để cho bọn chúng hiểu rằng, mạng internet không phải là nơi vô pháp vô thiên, không thể muốn làm gì thì làm, lời nói cũng có thể giết người.

Sau khi thi xong chứng chỉ hành nghề, Nam Chi bắt đầu kiện từng kẻ một.

Không ai ngờ rằng, nhiều năm trôi qua rồi mà cô vẫn có thể lật lại chuyện cũ. Những kẻ đó muốn xóa đi những lời lẽ không hay ngày trước, nhưng đã quá muộn, cô sớm đã lưu lại toàn bộ bằng chứng, bây giờ đã nộp đơn lên tòa.

Có vài kẻ khi đó vẫn còn là trẻ vị thành niên, tạm thời thoát tội, nhưng không sao, sớm muộn gì chúng cũng sẽ đến tuổi trưởng thành, cô có thể đợi.

Từng kẻ, từng kẻ một, đều phải nhận hình phạt thích đáng, như thế có mới có thể thở phào nhẹ nhõm được.

Cuối cùng cô cũng có thể xứng đáng với cô bé năm xưa trong lòng mình.

Cô bé sẽ không khóc nữa.

Bây giờ, cô bé đã có một căn phòng riêng cho mình trong ngôi nhà của họ, những ấm ức từng chịu đựng năm đó, cô cũng đã đòi lại công bằng. Cô còn có Tống Thanh, quãng đời còn lại sau này đều sẽ có người đi cùng cô.

[Ngoại truyện nhỏ 6]

Sau khi kiện hết đám tài khoản truyền thông lớn nhỏ và đám anti, Nam Chi lại có động thái mới.

Cô vẽ một bức tranh, trong bức tranh là một cậu trai mặc váy cưới, để lộ nửa bờ vai, bị một cô gái đè xuống, kèm theo đó là dòng chữ:

[Hôm nay em gả cho anh.]

Dù gương mặt cậu trai trong tranh không lộ rõ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra cậu rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, đủ để gọi là người đẹp.

Có lẽ muốn phản kháng, đôi tay cậu bấu chặt lấy ga giường, như muốn bò ra ngoài. Nhưng đáng tiếc lại bị ghì chặt, ép sát xuống mặt giường, bên cạnh đôi tay bị trói buộc ấy, nơi cần cổ tr*n tr**, trên xương bướm, chằng chịt những vết hôn đỏ thẫm. Chỉ nhìn một cái là hiểu ngay cậu đã trải qua điều gì, ai thấu được bức tranh này đều không kìm nổi mà cuồng nhiệt để lại bình luận, kích động đến mức gào thét.

Tại căn phòng ký túc xá nằm trong góc khuất của tầng một, trên chiếc giường mềm mại, Tống Thanh cũng giống hệt cậu trai trong tranh, cũng đang mặc váy cưới, bị đè xuống, trên cổ cũng mang vô số vết hằn đỏ, giống y như trong tranh. Những gì cậu trai trong tranh đã trải qua, anh cũng đã trải qua, những gì cậu trai trong tranh chưa trải qua, anh đều đã trải qua rồi.

Nhưng khác một điều, cậu trai trong tranh còn có chân, còn Tống Thanh thì không, anh bị kiềm chế đến mức không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho Nam Chi tùy ý điều khiển. Cô ngày càng táo bạo, bàn tay đã luồn vào bên dưới lớp váy mỏng, Tống Thanh cảm nhận được tất cả, xấu hổ đến mức muốn trốn chạy. Anh càng cố sức bấu vào mép giường, cố bò ra xa, nhưng chưa kịp thoát đã bị kéo ngược trở lại, không còn đường lui. Anh chỉ có thể vùi mặt vào tấm ga giường nhàu nhĩ dưới thân mình, để mặc Nam Chi vén váy anh lên, phơi bày th*n th* tr*n tr** bên dưới của mình…

[Ngoại truyện nhỏ 7]

A Hắc biết mình tên là A Hắc, vì con người vẫn luôn gọi nó như thế.

Nó còn biết mình có bộ lông màu trắng nhưng con người lại bảo nó, mèo trắng thì nên gọi là A Hắc, còn mèo đen thì gọi là A Bạch, thật quá buồn cười.

Còn vì sao buồn cười nó cũng chẳng biết, nhưng nó biết ai là người cho nó ăn.

Người hay cho nó ăn luôn ngồi trên một thứ gì đó biết di chuyển, người này rất yếu ớt, lúc nào cũng bị một con người khác bắt nạt.

Con người kia hay đè anh xuống, c*n v** c* anh, vùi mặt vào ngực anh.

Bị bắt nạt vậy mà chẳng biết phản kháng.

A Hắc rất lo, cảm thấy anh quá ngốc, nó không ít lần diễn mẫu cho anh xem rồi, bị cắn phải phản kháng, phải cắn lại.

Nhưng người kia yếu ớt đến mức lần nào cũng mềm nhũn ra, nằm yên bất động như bị cắn chết mất rồi, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng.

A Hắc: A Bạch còn mạnh hơn anh, ít nhất A Bạch bị cắn, còn biết giơ móng ra để cào lại nó.

Người yếu ớt này quá vô dụng, nó bỏ cuộc rồi, chẳng thèm dạy nữa.

---

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình.

Tôi đã viết hết những gì mình muốn viết rồi, giờ chỉ còn lại một phiên ngoại về thế giới song song, nơi Tống Thanh có thể đi lại bình thường nữa thôi ~

Mấy bồ ơi, tôi không viết nổi cái phiên ngoại này mất, tôi đã thử, nhưng khi lấy đi những khổ đau, tôi nhận ra hai người họ không còn là chính họ nữa, chỉ còn lại hai con người xa lạ, mang theo cái tên của họ mà thôi, tính cách, con người, mọi thứ đều đã thay đổi hoàn toàn.

Vậy thì, dù có viết ra đi nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, thế nên tôi quyết định không viết, cứ vậy mà kết thúc thôi, nếu sau này nghĩ ra cách nào đó để xử lý, tôi sẽ đăng trong phiên ngoại tặng riêng cho mấy bồ, miễn phí nha ~

Bình Luận (0)
Comment