Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 100

[Ngoại truyện nhỏ 1]

Nam Chi và Tống Thanh đã cùng nhau quyên góp để xây dựng một ngôi trường mới. Bởi vì trường cũ đã quá tồi tàn rồi, nó chỉ là những căn phòng nhỏ được dựng lên, hơn nữa còn được xây rất lâu, theo phong cách nhà mái dốc lợp ngói, đôi khi mưa to sẽ bị dột, trên tường được quét từng lớp từng lớp vôi trắng, nhưng bởi vì nước mưa thấm vào nên bị ẩm, giờ đã bong tróc gần hết rồi.

Cửa kính chỉ có một lớp, bên ngoài là khung gỗ, không chắn được gió cũng chẳng cản được nắng. Mùa hè bọn trẻ bị nắng chiếu đến đen nhẻm, mùa đông thì rét đến run cầm cập, bàn ghế cũng hỏng hóc, chỉ được cố định tạm bợ bằng vài chiếc đinh, dù có lung lay vẫn phải dùng cho đến bây giờ.

Quan trọng nhất chính là vị trí quá xa, bọn trẻ phải đi bộ qua một khu đất hoang rất dài để đến được lớp. Hai người lo bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm nên mỗi ngày các giáo viên phải lặn lội đường xá xa xôi đưa và tiễn học sinh.

Xung quanh trường không có siêu thị hay tiệm tạp hóa, thậm chí cả dịch vụ giao hàng cũng không tới. Ký túc xá thì tồi tàn không chịu nổi.

Không chỉ có học sinh chịu khổ mà các giáo viên cũng không thể chịu nổi. Nam Chi và Tống Thanh ở đây nửa năm, liên tục có rất nhiều giáo viên tình nguyện đến đây dạy học nhưng chẳng ai có thể gắn bó được lâu dài.

Bây giờ, một mình Tống Thanh phải dạy ba lớp, bốn môn, thỉnh thoảng Nam Chi được nghỉ cũng phải dạy anh vẽ tranh, chơi đàn để anh dạy lại cho các học sinh của anh.

Nam Chi: “...”

Làm người thật khó khăn.

Dụng cụ vẽ là do cô cung cấp, còn phải lo cho cả học sinh. Cây đàn piano cũng là tranh thủ cuối tuần về quê mang cây đàn cũ từ hồi nhỏ của cô đến.

Nếu không thì cái gọi là tiết học âm nhạc chỉ có thể bật điện thoại lên cho nghe nhạc.

Bởi vì không có giáo viên chuyên môn.

Môi trường trong trường học quá tệ, tiền lương cũng thấp đến mức đáng thương, nên không giữ nổi người. Bây giờ Tống Thanh như sắp trở thành hiệu trưởng đến nơi.

Cứ thế mãi chắc chắn không ổn, thế nên hai người cũng tìm đến chính quyền địa phương. Sau khi nghe hai người họ nói họ sẵn sàng tài trợ xây mới cho trường, thì bên chính quyền lập tức đồng ý.

Hai người họ còn chưa kịp làm thủ tục thì người bên thị trấn còn làm nhanh hơn cả hai người, thậm chí còn cấp miễn phí một mảnh đất hoang nằm ở rìa thị trấn.

Thị trấn không quá nhộn nhịp, nhưng ít ra có siêu thị, có dịch vụ giao hàng. Nếu ký túc xá có thêm phòng một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, thì không lo giữ không được người.

Sau khi mọi thứ đều đã thống nhất xong, thì công đoạn còn lại chỉ là rút túi tiền rồi không ngừng xây dựng thôi.

Một tòa nhà dạy học, một tòa ký túc xá, kèm theo hai chiếc xe đưa đón học sinh để tránh việc bọn trẻ phải tự đi học sẽ gặp nguy hiểm.

Xe đưa đón được ưu tiên chuẩn bị trước, vì hiện tại trường cũng cần phải dùng đến ngay.

Có xe rồi, giáo viên không còn phải dậy từ sáng sớm, cuốc bộ một quãng dài để đón học sinh nữa.

Còn Tống Thanh, cuối cùng cũng có thể ngủ thêm được nửa tiếng.

Tối đến, Nam Chi sẽ lái xe đón anh về, ban ngày thì anh tự mình đi xe lăn đến trường, có đôi khi Nam Chi tan làm sớm, Nam Chi về nhà, vừa mở cửa đã thấy anh đã ngồi đó chờ sẵn.

Mà không chỉ chờ, thường những lúc như vậy anh đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ chờ quấy rầy cô thôi.

Thỉnh thoảng anh còn dẫn theo vài đứa trẻ về nhà, nếu là vết thương nhỏ hay bệnh vặt thì ở nhà chờ, bệnh nặng hơn thì đưa thẳng đến bệnh viện tìm cô.

Không chỉ khám miễn phí, thuốc men cũng được lo liệu hết, lại còn kèm thêm vài cây kẹo m*t.

Trẻ con ở nông thôn không được nuông chiều như trẻ con trong thành phố, đa phần nếu bọn nhỏ bị bệnh đều không dám nói với người nhà vì sợ bị đánh.

Đúng thế, bệnh mà còn bị trách mắng, ai bảo con không mặc ấm, ai bảo con không đắp chăn, ai bảo con nghịch nước.

Ở nhà không dám hé răng nửa lời, nhưng trong trường bọn nhỏ có thể nói cho thầy Tống. Bởi vì thầy Tống sẽ không đánh chửi bọn nó, còn có thể dẫn bọn nó đi khám bệnh, còn được cho kẹo ăn.

Không chỉ có bản thân học lớp thầy mới được như thế, mà những lớp khác cũng như thế nữa.

Tống Thanh không tiếc tiền giúp các em chữa bệnh, cái anh sợ là đến mùa khai giảng sau kỳ nghỉ đông, hè, lại thấy thiếu vắng vài gương mặt trong lớp học.

Nếu điều kiện trong nhà tốt sẽ chuyển lên huyện học, hoặc theo ba mẹ đến thành phố để học trường tốt hơn. Nhưng phần lớn trẻ em ở đây đều bị bắt bỏ học ở nhà làm việc, không được cho đi học nữa.

Người lớn cảm thấy đi học làm lỡ việc đồng áng, có người còn cho rằng con gái không cần học nhiều, dù sao sau này cũng phải lập gia đình, cũng phải gả cho nhà người khác, cho nên học cũng chẳng có ít gì.

Bọn họ không nghĩ cho tương lai của con cái mình, chỉ quan tâm đến những cái lợi trước mắt thôi.

Trước đây, giáo viên của Tống Thanh cũng từng đến nhà, khuyên bảo, thuyết phục hết lời mới khiến chú thím anh đồng ý cho anh tiếp tục đến trường. Bây giờ anh lại làm giống như những gì mà thầy cô anh trước kia từng làm.

Ở nhà làm việc nông thì có thể kiếm được mấy đồng, bây giờ chính sách của quốc gia rất tốt, đến trường học một kỳ có thể có được tận hai, ba nghìn tiền học bổng đấy.

Nếu học tốt hơn, thì nhận năm, sáu nghìn cũng được, một kỳ ba đến năm nghìn, một năm đã hơn chục ngàn, còn hơn hẳn việc chăn bò chăn trâu ở nhà, lại có cơ hội học hỏi thêm kiến thức.

Đi học biết chữ sau này cũng dễ kiếm việc làm hơn, tiền lương cũng sẽ cao hơn thế này rất nhiều lần.

Anh đưa ví dụ về một cô gái học đại học rồi xin việc, chỉ vài năm đã lên chức quản lý cấp cao, tiền lương mấy trăm nghìn một năm, vì biết ơn cha mẹ, cô ấy mua nhà mua xe báo hiếu.

Nếu vẫn không thuyết phục được, anh sẽ đồng tình với họ, đúng vậy, con gái có học vấn cao thì dễ lấy chồng tốt, có khi còn lấy được chồng thành phố, sính lễ mấy chục vạn, rồi đưa cả gia đình lên phố hưởng phúc.

Trước hết cứ nghĩ cách để đưa các em đi học đã, chuyện sau này thì để sau này rồi nói.

Anh dậy mấy lớp, có cả trăm học sinh, mấy em đã bỏ học đều được anh kéo về trường hết.

Học sinh lớp khác có nghỉ cũng bị anh cứng rắn kéo trở về trường học.

Còn về khoản học bổng đã hứa, đương nhiên là anh tự bỏ tiền túi ra rồi, anh lo học phí, lo cả đồng phục cho bọn nhỏ.

Đồng phục có thể chính là bộ quần áo tốt nhất của bọn nhỏ, giống như Tống Thanh trước kia.

Ngày xưa, Tống Thanh đã vượt qua được những ngày tháng đó, thì giờ đây, anh cũng hy vọng các em nhỏ cũng có thể như thế.

[Ngoại truyện nhỏ 2]

Sau khi xây xong trường học, mọi cơ sở vật chất đều được chuẩn bị đầy đủ thì hai người lại trở thành kẻ rỗng túi, đành phải nỗ lực kiếm tiền từ nghề tay trái của mình.

Nhưng mà cũng có một cái lợi, trường học được chuyển vào trong thị trấn, Tống Thanh cũng thế. Anh được phân một phòng ký túc xá mới, ký túc xá mới này được hai đích thân giám sát từng chi tiết nên còn tốt hơn cả căn phòng cô thuê trước kia. Thế là Nam Chi dứt khoát trả phòng, dọn hẳn vào ký túc xá với anh.

Cô mang danh nghĩa là bác sĩ y tế của trường, không có lương mà còn phải tự bỏ tiền mua thuốc, mua thiết bị, lại thêm thân phận là người nhà giáo viên và là người tài trợ xây trường, sống ở đây cũng là chuyện hiển nhiên.

Sau khi có thể ở bên nhau cả ban ngày, thì bây giờ buổi trưa Nam Chi muốn ăn gì đều có thể nói anh làm cho cô, hai con mèo cũng được đưa về ký túc xá. Sau khi kết thúc mỗi tiết học, anh muốn trở về xem thì cũng rất gần, rất tiện, giữa trưa ở nhà nấu cơm, mèo con có thể nhìn thấy người, không còn cảnh từ sáng tới tối chờ hai người họ về nữa.

Thật ra, hai người ngày nào cũng bận từ sáng đến tối khuya, điều họ thấy có lỗi nhất chính là với hai con mèo này, nhưng mà nghĩ lại chúng chẳng thiếu ăn chẳng thiếu uống, còn có bạn bầu bạn, vậy thì chẳng có gì đáng buồn cả.

Hai người đã không cô đơn thì mèo cũng như thế.

Ở chung thế này, tiện cho cô bao nhiêu thì khổ cho anh bấy nhiêu, Tống Thanh phải về nhà sớm, còn phải ủ sẵn chăn chờ cô về là có thể chui vào dùng luôn.

Gần đây Tống Thanh lại có chút không dám về nhà, bởi vì anh bệnh có hơi sốt nữa.

Nếu là trước kia, cứ phát sốt thì uống thuốc là được, nhưng từ sau khi Nam Chi học y, phát sốt là lại chích vào mông anh.

Học sinh của anh bị chích mông thì anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng các giáo viên khác trong trường sốt thì chỉ cần lấy thuốc uống, riêng chỉ có anh, một người trưởng thành, vẫn phải chịu cảnh bị chích vào mông.

Anh có ý kiến, thì Nam Chi đi rêu rao khắp nơi, nói với học sinh lớp anh rằng thầy của bọn trẻ là một kẻ nhát gan, sợ chích.

Tống Thanh: “...”

Anh thở dài, cuối cùng vẫn phải về nhà, không muốn để Nam Chi thấy anh khác thường, dù đã cố gắng che giấu nhưng mặt lại đỏ bừng. Cô đi qua s* s**ng một lúc là biết, khi đó đôi mắt cô lập tức sáng bừng lên.

“Qua bên kia nằm, chờ em.”

Tống Thanh lầm bầm, định tranh thủ cơ hội xin uống thuốc thay vì tiêm, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Nam Chi đã liếc mắt nhìn anh một cái, cái liếc mắt giống như một mệnh lệnh đã ăn sâu vào bản năng. Anh lập tức bò lên giường, ngoan ngoãn nằm im.

Nằm yên rồi mới thấy bản thân như một con gì đó, quá mức nhát gan.

Cô bảo nằm thì anh lập tức đi nằm.

Nhưng anh vẫn cứ ngoan ngoãn chờ cô đi tới, trên tay cầm theo ống tiêm, quả nhiên lại là chích vào mông.

Thật ra chích không đau, nhưng chỉ là hơi phiền phức thôi.

Tống Thanh ôm gối nằm sấp, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng cô pha thuốc xong, kéo quần anh xuống.

Trước đây anh từng bị tiêm vào mông, sau khi làm giáo viên, dẫn học sinh tới trạm y tế cũng không ít lần chứng kiến. Thật ra, chỉ cần kéo áo hoặc quần xuống một chút là có thể tiêm rồi, nhưng mỗi lần đến lượt anh, Nam Chi đều kéo hẳn quần anh xuống luôn, làm anh trơ trọi lộ ra nguyên cả phần th*n d***.

Sau đó…

Tống Thanh nghe thấy tiếng bạt tay, từng cái, từng cái một, cho đến khi mông anh nóng rát lên mới thôi.

Nam Chi nói làm vậy có thể giúp máu lưu thông nhanh hơn, thuốc tiêm vào sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng, người cũng sẽ khỏi bệnh sớm hơn.

Tống Thanh vùi đầu vào gối, tay siết chặt lấy ga giường.

Lang băm!

[Ngoại truyện nhỏ 3]

Nam Chi đã ở trong trường học hơn một tháng rồi, tất cả các học sinh ở đây đều quen biết cô.

Nhưng không phải với hình tượng một thiên thần bác sĩ cứu khổ cứu nạn, mà là một kiểu khác.

“Bác sĩ Nam lại bắt nạt thầy Tống của chúng ta rồi, nhanh chóng ngăn cô ấy lại đừng để cô ấy đến đây!”

Giờ đây Nam Chi đã hiểu được cảm giác của những người họ hàng năm xưa, lúc họ đùa giỡn nói muốn đuổi Tống Thanh ra ngoài, đã khiến Tiểu Bảo khóc lóc om sòm, sống chết cản mấy người họ hàng đó lại.

Giờ đây, cô cũng giống những người họ hàng kia, bị đám nhóc chặn lại, còn Tống Thanh thì giống như bảo vật của chúng, được che chắn cẩn thận.

Quan hệ của anh với lũ trẻ cũng tốt thật đấy.

Nam Chi chống nạnh, hất cằm: “Ai nói cô bắt nạt thầy Tống của mấy đứa? Có chứng cứ không?”

Lũ trẻ nhao nhao: “Chúng em đều thấy hết rồi! Cô cắn rách cả môi thầy Tống!”

“Thầy Tống đã bảo không muốn không muốn rồi, vậy mà cô vẫn làm thế này thế, cô quá đáng lắm luôn!”

Tống Thanh: “...”

Anh không chờ đám nhóc nói tiếp, vội vàng kéo Nam Chi rời đi, sợ ở lại thêm chút nữa sẽ có những lời kinh thiên động địa được thốt ra.

[Ngoại truyện nhỏ 4]

Chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua, là năm thứ hai ở nơi này. Vào một buổi trưa bình thường, Tống Thanh nấu xong cơm, cho mèo ăn, giặt quần áo, lau nhà, mà vẫn không thấy Nam Chi về ăn.

Dựa theo những lần trước, anh cũng đoán được phần nào, vào thứ Bảy, Chủ nhật, nhiều phụ huynh đưa con đến khám bệnh, tám, chín phần là cô đang tăng ca.

Người làm y tế bận rộn, nhiều lúc còn không kịp ăn cơm, anh nghĩ một chút, rồi dứt khoát mang cơm tới tìm cô.

Đến nơi, thấy cô đang ngồi dưới một mái hiên trong khuôn viên trạm y tế, trước mặt cô là một hàng dài bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám.

Thỉnh thoảng có người không ngớt lời khen cô, vị bác sĩ nhỏ này tay nghề giỏi thật, lần trước cô ấy kê một đơn thuốc, uống vào đã thấy tốt hơn rất nhiều.

Ngay cả thầy của cô lúc nhìn cô trong mắt cũng chưa sự hài lòng và ngạc nhiên: “Tiến bộ nhanh thật, bắt mạch, bấm huyệt ngày càng chuẩn.”

Tống Thanh không khỏi nhớ lại khoảng thời gian đen tối trước kia, cách một lát là anh bị cô mang ra bắt mạch, cách một lát lại bị bấm huyệt, toàn bộ huyệt vị trên người đều bị cô bấm qua, cho dù là những chỗ phải che giấu, cũng bị cô lật ra nghiên cứu.

Bấm xong lại cởi áo anh ra, xem vết hằn trên da có đúng vị trí không, nếu sai thì mặc lại rồi tiếp tục bấm, bấm xong lại kéo áo lên kiểm tra, lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi cô thuần thục từng vị trí, ghi nhớ trong lòng.

Tống Thanh vô thức mím môi.

Tiến bộ nhanh ư? Đương nhiên rồi, vì đều mang anh ra để luyện tập, huyệt vị trên người anh chắc sắp bị cô làm cho chai sạn hết rồi.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Viết xong chương này muộn quá nên ngủ luôn, nên chưa kịp nói gì cả, bổ sung trong chương này, kết cục, tôi không nỡ ngược Tống Thanh nữa, anh ấy đã chịu đủ khổ rồi, vậy thì từ giờ trở đi, cứ để anh ấy ngập trong ngọt ngào thôi.

Rồi còn ngoại truyện, mọi người có muốn xem gì không, chắc là còn tầm một, hai ngoại truyện nữa thôi, tôi cũng đang suy nghĩ, nhưng nếu mọi người có ý tưởng gì muốn xem, cứ nói nhé, tôi sẽ xem có sắp xếp nếu được thì sẽ triển luôn nha ~

Bình Luận (0)
Comment