Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 99

Ba ngày, bọn họ chỉ dùng ba ngày để đi thăm hết những người họ hàng thân thích, khoảng thời gian còn lại đều là của riêng bọn họ.

Khó có khi được gặp nhau thế này, nên ba mẹ cô quyết định dẫn mọi người đi dạo quanh đây một chút. Họ đi mua sắm, đi dạo sở thú, thủy cung, đi đến phòng kính hái dâu và làm thêm vài hoạt động khác.

Cũng chỉ có vài ngày Tết mọi người mới sum họp với nhau như thế này, nên Nam Chi và Tống Thanh dứt khoát gác lại hết công việc và dành trọn gần như cả ngày bên gia đình. Tống Thanh còn đưa Tiểu Bảo bày một quầy hàng nhỏ, bán những chiếc lồng đèn giấy tự làm, giá không quá cao, chỉ năm tệ một cái, chủ yếu làm chơi vui vẻ thôi.

Mã QR dùng để thanh toán là của Tiểu Bảo, đối với một đứa trẻ, việc tự tay làm ra thứ gì đó, rồi được người khác mua đi, lại còn nhận được tiền, chắc chắn sẽ là niềm vui lớn nhất. Hôm đó, cả nhà họ còn mặc Hán phục, cùng nhau đến một khu chợ mang phong cách cổ kính, vừa đi dạo vừa học cách rao hàng như những người bán thực thụ, ngay cả người lớn còn thấy thú vị huống hồ là con nít như Tiểu Bảo.

Sau vài ngày ăn chơi điên cuồng, ngày nghỉ của ba mẹ cũng hết, không thể không tạm biệt hai người, đưa Tiểu Bảo rời đi.

Ngày mười lăm âm lịch là Tết Nguyên Tiêu, cũng chỉ có cô và Tống Thanh đón với nhau.

Sau kỳ nghỉ, phần mềm của hai người họ đã bắt đầu vận hành với phiên bản mới, vẫn theo quy tắc cũ, nó được giới thiệu trên trang chủ của các phần mềm trước đó, miễn phí cho người dùng mới trong ba ngày đầu tiên.

Chỉ ba ngày vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng nhìn những phản hồi và đánh giá đều khá tốt.

Đại khái là cũng có rất nhiều người đều hy vọng sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, cách trang trí đều dựa theo những suy nghĩ của họ mà tạo thành.

Khi phần mềm đã ổn thỏa, hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch đã tính từ trước, đặt làm xe RV (*) theo yêu cầu và thi bằng lái.

(*) Có nghĩa là họ sẽ không mua một chiếc xe cắm trại có sẵn mà sẽ đặt thiết kế riêng theo nhu cầu của mình.

Nam Chi đã có bằng lái, lần này là Tống Thanh đi thi, dù hai chân anh hành động có hơi khó khăn, nhưng cô đã tìm hiểu rồi, muốn anh thi bằng lái hạng C cũng không phải việc gì khó.

Nếu cả hai đều có bằng thì ngoài đường cao tốc ra thì những đường khác có thể thay phiên nhau lái. Nếu Nam Chi mệt thì sẽ đổi cho Tống Thanh lái còn cô sẽ ra phía sau xe nghỉ ngơi, Tống Thanh cũng thế. Vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều, sẽ không khiến người lái cảm thấy quá mệt.

Chọn huấn luyện viên cũng là một kèm một, Tống Thanh học rất nhanh, chỉ hơn một tháng đã có được bằng lái rồi, vừa khéo xe đặt làm cũng đã xuất xưởng, chiếc xe được lái từ nơi khác đến, vừa mở cửa ra nhìn thử thì đúng là chiếc xe mà hai người họ mong muốn.

Chiếc xe nhỏ này có phần đầu xe được cải tạo thành một giường ngủ, hai người họ dùng để cất quần áo và hành lý, phía sau ghế lái, bên trái là nhà vệ sinh, bên phải có máy giặt, phía trên là máy sấy, tiếp theo là cửa xe, bên trái cửa xe là bàn ăn, đối diện còn có kèm thêm một chiếc bàn nhỏ với hai cánh tay tự động, đến lúc đó có thể đặt máy tính lên.

Công việc của hai người họ không thể thiếu máy tính được, cho dù ra ngoài thì lúc nào cũng phải mang theo nó.

Bên phải bàn ăn là phòng bếp, ở vị trí tiếp giáp với giường có một chiếc tủ cao sát trần dùng làm vách ngăn, bàn ăn cũng có một cái tủ tương tự để ngăn mùi thức ăn bám vào giường khi nấu nướng.

Giữa hai cái tủ có treo một tấm màn che, lúc nấu cơm thì kéo màn lại, mùi khói sẽ không thể nào qua được.

Phía sau tủ chính là giường ngủ, bên dưới giường ngủ là chỗ ở của hai con mèo, còn khay cát vệ sinh của chúng được cô đặt dưới máy giặt.

Mọi trang thiết bị và cách sắp xếp trong xe đều được hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng từ trước với bên thiết kế, hoàn toàn được làm theo ý tưởng của hai người họ. Trước khi xuất xưởng với những chỗ chưa chắc chắn, họ cũng đã gọi video để trao đổi xác nhận với bên sản xuất xe, nên đương nhiên thành phẩm cuối cùng không nằm ngoài mong đợi của hai người. Cả hai đều rất hài lòng, sau khi thanh toán nốt phần còn lại, hai người lái xe đến một vùng hoang vắng gần đó để chạy thử. Sau khi làm quen với thao tác, khi đã thành thạo với xe thì hai người háo hức chuyển hành lý lên xe.

Họ ở lại đó một đêm để trải nghiệm thử, cảm thấy mọi thứ cũng không tệ. Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy thì ngày hôm sau hai người lập tức xuất phát đến căn nhà khác của hai người trong thành phố, rồi mang theo chút hành lý. Sau đó nhờ bên trung gian lo liệu chuyện cho thuê căn hộ này.

Trong số mười ba căn nhà của họ, vật liệu mà họ dùng không có gì chứa formaldehyde, chỉ lát gạch men và sơn phủ bằng sơn nước.

Tủ quần áo là khung sắt sơn màu trắng, sau đó bên ngoài phủ một tấm vải màu xanh lam, tạo thành một không gian nhỏ giống như phòng thay đồ, cơ bản không có vấn đề gì lớn, còn lại là giường và sô pha, cả hai đều đã được khử trùng bằng ánh sáng xanh diệt bụi mịn, vỏ bọc ngoài đều đã được giặt sạch, để trống được mấy tháng rồi, giờ có thể cho thuê được.

Khu vực đó thuộc dạng làng trong phố, cộng thêm nội thất rất tốt, thiết kế theo dạng một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh, rất phù hợp với người độc thân hoặc các cặp đôi trẻ. Giá thuê dao động từ hai nghìn đến hai nghìn năm trăm tệ, cầu còn không đủ cung, chỉ trong nửa tháng là cho thuê hết.

Căn hộ tầng một có sân nhỏ riêng biệt, giá cao hơn, hai nghìn năm trăm. Hai căn tầng ba có sân thượng rộng hơn cả tầng một, giá hai nghìn tám. Còn tầng hai là hai nghìn mốt, còn căn dưới tầng hầm là một nghìn tám. Tổng cộng gần ba vạn tiền thuê mỗi tháng.

Cộng thêm mấy căn ở quê, mỗi tháng thu vào khoảng ba vạn bảy.

Ba vạn bảy, cuối cùng Nam Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, từ đây không còn lo nghĩ gì về tương lai nữa.

Có chuyện gì mà ba vạn bảy không đảm bảo được chứ? Nếu thật sự có, thì lo lắng cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ phó mặc số phận.

Xong xuôi chuyện thuê nhà, hai người đến trung tâm phục hồi chức năng, tìm giáo sư điều chỉnh lại chân giả, tiện thể hỏi xem có cách nào giúp giảm đau ở vùng tiếp xúc với chân giả hay không.

Tống Thanh nói mỗi lần đứng thẳng trong thời gian dài, chỗ xương ở giữa cứ đau, cảm giác giống như quỳ gối rồi dùng đầu gối để di chuyển vậy.

Mà chuyện này giáo sư cũng không có cách nào cả, nhiều nhất cũng chỉ tìm đồ lót dày một chút thôi.

Hai người họ cũng làm theo như lời giáo sư nói, nhét thêm bông vào bên trong để giảm bớt cơn đau, dù chỉ đỡ hơn trước đây được một chút nhưng so với trước đây thì đã khá hơn nhiều. Anh cũng có thể kiên trì mang chân giả đi lại hơn một tiếng đồng hồ.

Chỉ tiếc là ba mẹ cô chưa từng được thấy.

Tống Thanh cũng chưa từng đứng lên trước mặt ba mẹ cô, mãi đến khi họ rời đi, anh vẫn luôn ngồi đó, nhưng thực ra, trong lòng ba mẹ cô anh đã đứng lên lâu rồi. Vậy nên họ có nhìn thấy hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Nam Chi không còn day dứt, Tống Thanh cũng vậy.

Đến tháng Năm, căn nhà mà ba mẹ mua ở thành phố cho Nam Chi, nơi họ từng gồng gánh trả nợ ngân hàng, đã hoàn tất khoản vay từ lâu. Ba mẹ cô còn dành dụm được một khoản tiền, dự định đổi sang một căn nhà mới.

Họ tìm được một nơi ưng ý, còn quay video gửi cho hai người xem thử, hỏi ý kiến xem có phù hợp không.

Đó là một căn penthouse hai tầng, có sân thượng lớn, tầng dưới có bốn phòng, tầng trên cũng thế, mỗi người một phòng, mà cô và Tống Thanh cũng có phòng riêng.

Lần này ba mẹ nói là, phòng này là của Tiểu Bảo, phòng kia là của chị gái, còn phòng này sẽ là của con và Tống Thanh.

Không còn là vì nhà chật nữa, cũng không còn câu con chịu khó ở tạm phòng làm việc một thời gian nhé nữa.

Nam Chi cầm điện thoại, nhìn căn nhà qua màn hình điện thoại, trong lòng có cảm giác khó tả, như thể có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu.

“Tiền có đủ mua không ạ? Nếu không đủ thì chỗ bọn con có này.”

Ba mẹ cô nói tiền cũng tạm đủ, có thể giảm tiền đặt cọc, trả góp nhiều hơn một chút, không có vấn đề gì. Nhưng hai người vẫn quyết định chuyển cho ba mẹ một khoản, để họ có thể trả trước nhiều hơn, giảm bớt tiền vay.

Khoản vay mua nhà kéo dài ba mươi năm, thực chất chẳng khác gì mua thêm một căn nhà nữa cho ngân hàng, tiền lãi rất đáng sợ cho nên nếu như có thể vay được ít thì cứ vay ít thôi.

Vừa hay dạo này họ cũng không có khoản chi tiêu nào lớn, trong tay có sẵn tiền dư, chẳng cần để ba mẹ phải đi vay mượn ai khác.

Sau khi ba mẹ cô do dự thì cuối cùng vẫn nhận khoản tiền ấy.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, Nam Chi và Tống Thanh lái xe đi khắp nơi, vừa du ngoạn vừa tìm hiểu về sự phát triển của từng khu vực và môi trường giáo dục trẻ em ở đó. Khi hai người họ đến được điểm dừng chân đầu tiên thì ba mẹ đã hoàn tất thủ tục, bán xong nhà cũ và đặt cọc cho căn hộ mới.

Nhà ở vị trí rất đẹp, vì thế bán cũng nhanh. Hai người họ cũng không chần chừ, sợ rằng càng kéo dài càng dễ phát sinh vấn đề.

Trước mắt hai người họ đã tìm xong công ty sửa nhà, có thể bắt đầu thi công ngay.

Nói cách khác, cô và Tống Thanh thật sự đã có một gian phòng ở nhà ba mẹ rồi.

Mọi chuyện xong xuôi, Nam Chi không còn chú ý đến chuyện bên đó nữa, mà dồn hết tinh thần vào nơi hiện tại.

Người khác đi du lịch thường tìm đến những nơi sầm uất nhất, còn hai người họ lại đặc biệt chui rúc vào những chốn hẻo lánh. Khi xe đến một thị trấn nhỏ, bùn đất bám đầy bên ngoài, bẩn đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

Hai người cũng chẳng dọn rửa gì, sợ người ta nhận ra là xe mới lại sinh ra ý đồ xấu.

Một người là cô gái yếu đuối, một người có đôi chân không tiện, đề phòng nhiều một chút cũng chẳng có gì sai, để bề ngoài trông nhếch nhác một chút là tốt rồi.

Dù sao thì nhìn từ trong ra ngoài vẫn thấy rất sạch sẽ.

Hai người cố gắng mặc những bộ trang phục giản dị nhất, quê mùa đến mức bản thân họ cũng cảm thấy khó coi, nhưng mà hai người đều chẳng phải người dựa vào mặt kiếm cơm nên cũng chẳng sao cả.

Lúc mới bắt đầu, cũng chẳng can đảm lớn nên không dám đi sâu vào rừng già rậm rạp, chủ yếu là do Tống Thanh không tiện, chỉ đi được ở những nơi đất bằng, những nơi kinh tế chưa phát triển.

Họ không tin tưởng những kênh quyên góp trên các nền tảng mạng xã hội, bởi đã có quá nhiều vụ bê bối xảy ra. Dù không phải là người giàu có, nhưng họ vẫn muốn dùng số tiền mình có vào những việc thực sự cần thiết, thay vì để ai đó đem đi mua đôi giày bốn, năm nghìn mà ngay cả họ cũng không nỡ mua, hay đóng học phí một khóa dạy piano trị giá mấy vạn tệ.

Hai người họ hy vọng số tiền của mình có thể được dùng để giúp trẻ em nghèo đến trường, giống các chương trình học bổng hay quỹ hỗ trợ giáo dục.

Hoặc có thể chữa bệnh, cứu những người đang trong hoàn cảnh nguy cấp.

Thật trùng hợp, chuyên ngành của cả hai đều có liên quan đến lĩnh vực này. Sau khi tìm hiểu tình hình địa phương, một người lao vào giảng dạy ở ngôi trường đã nhắm sẵn từ trước, còn một người thì bái một vị thầy thuốc trung y trong thị trấn làm thầy.

Ban ngày, ai bận việc nấy, đến tối, chiếc xe dừng trước cổng trường, đón thầy Tống về, nghỉ ngơi cùng một chỗ, ngủ chung cùng một giường.

Thầy Tống sẽ thường xuyên đòi tiền bác sĩ Nam. Hôm nay, anh nói cái cặp sách của Tiểu Đình rách lâu rồi, anh đã vá mấy lần mà không dùng được nữa, mà nhà em ấy cũng không mua cho, anh muốn lấy làm phần thưởng cho việc vào top 10, tặng em ấy một cái mới.

Hôm sau lại bảo, quần áo của Trương Bằng mỏng quá, lần nào cũng thấy thằng bé co ro vì lạnh, anh có hỏi xem nhà nó có mua cho không thì Trương Bằng chỉ lắc đầu.

Anh đành phải nói với Trương Bằng, chỉ cần sau này sau mỗi tiết học, em giúp thầy lau sạch bảng, thầy sẽ trả công cho em bằng một bộ quần áo hợp với thời tiết này.

Ngày tiếp theo nữa, anh lại kể mấy hôm trước, anh mua giày và tất mới cho một đứa nhỏ có đôi giày bị rách, bà nội nó cảm ơn anh nhờ nó mang cho anh một rổ trứng gà nhà nuôi.

Anh không nhận trứng gà, anh cho thằng bé luôn rồi, nhưng anh cảm thấy chuyện này rất đáng để khoe với cô nên anh muốn chia sẻ với cô.

Trong xe, Nam Chi đang nằm cạnh anh, nhìn ra bầu trời đêm qua cửa sổ kính, vừa nghe vừa cười rồi lôi một thứ ra cho anh xem.

“Thấy gì không, là cờ khen thưởng đấy.”

Tống Thanh mở ra, thấy bên trong chính là tên cô thì vẻ mặt lập tức khiếp sợ.

Nam Chi đầy tự hào: “Này có được lúc đi khám bệnh từ thiện với thầy đấy.”

Bệnh viện nơi cô công tác cứ cách vài ngày lại tổ chức một chuyến khám bệnh lưu động, đến từng nhà đo huyết áp, khám bệnh cho những người già neo đơn, xem thử một vài bệnh nhỏ nhặt.

Nơi này là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề của tình trạng già hóa dân số, người trẻ tuổi đều đã ra ngoài làm việc, trong nhà chỉ còn người già, người tàn tật, đường xá kém phát triển, không có phương tiện di chuyển, đa số người già mắc bệnh nhưng không có điều kiện chữa trị.

Vậy nên những gì họ làm ở đây rất có ý nghĩa, đồng thời, cô cũng có thể nắm rõ tình hình của từng hộ dân cần giúp đỡ.

Tận mắt chứng kiến hoàn cảnh sống của họ, tận mắt thấy những người già yếu không nỡ bỏ tiền mua nổi vài viên thuốc, thì làm sao có chuyện họ tiêu xài hoang phí vào những món đồ xa xỉ đây.

Nói chung, dùng tiền để khám bệnh cho những người già đó, cô cảm thấy rất đáng giá.

Một người giúp trẻ nhỏ, một người giúp người già, cuối cùng, hai người đã có thể sống cuộc đời mà họ từng mong muốn, từng hứa hẹn với nhau.

Mọi thứ đều rất tốt.

Trên đời này chuyện hạnh phúc nhất chắc cũng chỉ có như thế.

Đúng thời điểm gặp được đúng người, vừa khéo hai người còn có chung một lý tưởng và cùng một mục tiêu, cũng vừa có thời gian. Sau đó lên kế hoạch rồi dắt tay nhau cùng nhau làm chuyện có ý nghĩa trong suốt quãng đời còn lại.

[Hết]

Bình Luận (0)
Comment