Chương 15: Ngày thứ hai sống chung (3)
Trong lúc di chuyển, cô đã chạm vào anh rất nhiều lần dù anh không ngừng lùi lại phía sau, nhưng cánh tay và cơ thể cô vẫn vô tình quét vào người anh không ít lần.
Gần như tận mắt anh nhìn thấy chiếc áo khoác màu vàng nhạt sạch sẽ của cô cọ qua quần áo của anh, sau khi xong việc cô còn dùng khủy tay của mình đẩy anh một cái.
Sao cô lại chẳng hề để tâm chút nào đến chuyện này thế.
Tống Thanh như muốn trốn tránh, quay đầu nhìn ra ngoài, trong lòng vẫn lo lắng về thứ đang còn trong lò nướng, cố chống người, định nhảy từ chiếc ghế gần bồn cầu lên chiếc xe lăn gần cửa.
Vốn dĩ sẽ lăn của anh đang ở bên ngoài, lúc anh nhảy lên đã tiết kiệm được chút sức, không bị kẹt ở phanh tay, tuy nhiên, chiếc xe lại bị tấm rèm nặng kéo chèn vào cửa, sau đó cửa đẩy xe lăn của anh vào trong phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh khá rộng, anh kéo xe lăn lại, vừa định ngồi lên thì một bóng đen phủ xuống trước mặt. Ngay sau đó, anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, anh bị ai đó ôm lấy, đỡ lấy mông rồi đặt vào xe lăn.
Tống Thanh: “...”
Anh tự an ủi mình rằng trước lạ sau quen, cũng đã bị cô ôm nhiều lần rồi, thêm một lần này nữa cũng chẳng khác là bao.
Tống Thanh siết chặt tay vịn xe lăn, để cô đẩy mình ra ngoài, nhưng mà khi đến cửa nhà vệ sinh lại có một bậc thềm, cô thử mấy lần vẫn không thể đẩy anh lên được.
Lúc đẩy vào, vì trên xe không có người ngồi nên cô dễ dàng đẩy qua bậc thềm, nhưng khi đẩy ra, thêm trọng lượng của anh, cô muốn nâng bánh trước của xe lăn để đưa anh lên cũng không thành công, có lẽ chiếc xe lăn này được thiết kế chống lật ngửa, khiến phần trước nặng hơn phần sau.
Sau khi thử thêm vài lần vẫn không thành công, Tống Thanh cảm nhận được một ánh nhìn hướng về phía mình, như thể đang khóa chặt lấy anh.
Tống Thanh: “...”
Anh có linh cảm chẳng lành, quả nhiên ngay sau đó xe lăn của anh bị cô kéo ngược trở về, anh bị ôm chặt lấy, rồi được bế thẳng từ nhà vệ sinh ra đặt xuống ghế sofa trong phòng khách.
Sô pha này cũng là đồ mới, trên đó còn trải một tấm đệm lông mềm mại, anh hơi muốn vùng vẫy, định bảo cô đặt anh xuống sàn là được nhưng chưa kịp nói thì đối phương đã đặt anh lên sô pha rồi.
Có lẽ vì anh quá nặng, cô thực sự không thể ôm nổi, nên lúc đặt anh xuống, theo quán tính, cô vô tình đè lên anh.
Cú đè này quá mạnh anh gần như cảm nhận được đầu cô lướt qua cổ mình rồi rời ra, tóc cô cũng lướt nhẹ qua tai của anh, chỉ thoáng chạm qua một cái nhưng cảm giác rất rõ ràng.
Tống Thanh nhìn theo bóng dáng cô đã rời đi, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Vì sao cô không hề chê anh bẩn, dù chỉ một chút thôi thế?
Anh đã làm việc suốt một thời gian dài, trèo lên cúi xuống, tay anh thậm chí còn chạm vào thùng rác trong nhà vệ sinh.
Tống Thanh còn chưa hiểu rõ thì cô đã quay lại, định đưa tay ra bế anh thêm lần nữa.
Nhìn ánh mắt kiên quyết và hành động dứt khoát của cô, Tống Thanh thở dài, như thể đầu hàng, chủ động nâng cánh tay lên để cô dễ bế hơn.
Nam Chi vẫn như thường lệ ôm anh vào lòng, chỉ là ở nơi anh không nhìn thấy, đôi mắt cô khẽ lóe lên.
Vừa rồi, hình như động tác của anh có vẻ như chủ động muốn được ôm.
Nam Chi cảm thấy tâm trạng của mình dần tốt hơn một chút, cô cảm thấy “Cô vợ nhỏ” đã quen với cô hơn, giờ đã sẵn sàng để cô ôm và còn phối hợp với cô nữa.
Nam Chi đặt anh ngồi lên xe lăn. Tống Thanh vừa ngồi xuống đã lập tức điều chỉnh phương hướng đi vào phòng bếp nhìn lò nướng.
Nam Chi theo sau anh, nhạy bén nhận ra băng gạc quấn quanh chân anh có chút lộn xộn, còn hơi ướt mồ hôi, vết khâu vẫn chưa lành, mồ hôi vào vết thương sẽ làm anh cảm thấy đau, Nam Chi cản anh lại nói: “Cậu đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
Không biết vì sao, một người bình thường lười làm này làm kia như cô, bây giờ đã có người đến giúp cô làm, cô lại có hứng thú muốn tự mình ra tay.
Nam Chi giữ lấy xe lăn kéo mạnh về phía sau, nhưng vì Tống Thanh ngồi trên xe, lực kéo không được đồng đều và không mạnh bằng cô nên xe lăn lập tức bị kẹt lại và lùi về phía sau
Tống Thanh bị kẹt ngoài cửa bếp, cửa được làm bằng kính trong suốt, vì thế anh có thể nhìn qua cửa kính thấy người bên trong đang bận rộn.
Tống Thanh dừng lại một chút, mơ hồ nhớ lại ký ức thời thơ ấu, trước khi mà anh được chú thím nhận nuôi, khi mà anh và ba mẹ còn đang sống trong một căn nhà đơn sơ, mặc dù nhà cũ nhưng luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng, ba anh làm việc ở xa, mẹ anh thì làm việc ngoài đồng, còn anh sẽ ở nhà nấu cơm mang ra cho mẹ.
Buổi tối nấu cơm xong hết ngồi chờ mẹ về, có đôi khi tay chân chậm chạp, mẹ về sẽ làm những việc mà anh còn đang dang dở, đuổi anh ra khỏi phòng bếp, để anh ngồi chờ ăn cơm.
Ba anh đi làm xa trở về cũng sẽ như thế, từ sau khi không có ba mẹ nữa thì cũng chẳng còn ai làm phụ anh nữa, cho dù bị bệnh phát sốt, anh phải cắn răng chịu đựng chờ làm xong công việc rồi mới có thể đi nghỉ ngơi, cách một cánh cửa còn bị mắng là lười biếng.
Anh mệt không?
Anh cũng không rõ lắm, nhưng anh biết con của chú thím anh chưa bao giờ làm việc còn ngồi khoa tay múa chân này nọ, mấy đứa nhỏ ngang tuổi anh đa phần đều chẳng phải làm gì, còn chẳng phân biệt được đâu là rễ tỏi đâu là mạ lúa.
Anh đã phải nấu cơm, rửa chén, làm việc nhà suốt hơn mười năm, lúc còn nhỏ thì làm việc vặt trong nhà, hơi lớn một chút thì làm việc ở nhà chú thím, bây giờ chỉ đổi thành nhà của cô mà thôi.
Nói tóm lại, chỉ có việc ở nhà cô là nhẹ nhàng nhất, bởi vì cô có máy rửa chén, máy rửa đồ ăn, còn có robot hút bụi, máy giặt quần áo.
Bình thường những việc cơ bản đều đã được máy móc ôm đồm hết, anh chỉ cần bỏ vào, lấy ra, rồi lại lau bàn, mở đống bưu kiện của cô ra là xong.
Dù thế, cô vẫn lộ rõ vẻ cảm kích và ngạc nhiên như trước, còn có thể thấy được anh vất vả mà làm thay anh nữa.
Tống Thanh đứng ở cửa đợi một lúc, nhìn cô vụng về lấy bánh mì sandwich ra khỏi lò nướng, đặt lên thớt, rồi lần lượt cho thịt, cà chua cắt lát, lá xà lách, trứng gà vào, thêm chút tương cà và mayonnaise, sau đó quấn lại bằng màng bọc thực phẩm.
Cô gói xong chiếc bánh đầu tiên nhưng không ăn mà lại đưa cho anh.
Tống Thanh nhìn chiếc bánh sandwich gói lỏng tay, còn có chất lỏng chảy ra, rõ ràng có thể thấy cô không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp nhà cửa, không biết chăm sóc bản thân.
Nhưng cô là người tốt.
Cô tốt với anh, anh cũng sẽ tốt với cô.
Nếu như cô có thể không đuổi anh đi, thì sau này để anh chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.
Dù sao thì cũng rảnh rỗi.
Nam Chi gói cái bánh thứ hai cho mình, đặt vào đĩa, rồi tiếp tục làm cái thứ ba và thứ tư, bởi vì bên trong có quá nhiều thức ăn nên cô chỉ có thể ăn một cái, phần còn lại đều dành cho anh.
Cô làm quá nhiều bánh mì, có lẽ cô đã đánh giá quá cao khả năng ăn của mình, cô định làm cho mỗi người hai cái nhưng thực tế cô không thể ăn hết, nhưng mà thịt và trứng không chiên nhiều lắm, nếu cô lại ăn một cái thì sẽ thiếu hai ba cái.
Nam Chi bật bếp tự chiên, nấu một vài món đơn giản như chiên trứng thì cô vẫn có thể làm được, mặc dù không biết làm món ăn cầu kỳ hay nấu nướng chuyên nghiệp, nhưng cô lại rất thích tự học hỏi, về phần đồ đạc trong nhà, không chỉ có những thứ cần thiết mà còn cả rất nhiều dụng cụ trong bếp.
Dụng cụ nhiều, nấu ăn không ngon thì đổ lỗi cho dụng cụ, rồi lại đi mua thêm, mua xong đành chấp nhận thực tế rằng mình vẫn không giỏi nấu ăn.
Nam Chi lại chiên thêm vài miếng thịt bò dày, chiên thêm vài quả trứng, làm cho nguyên liệu trong bánh sandwich phong phú và đậm vị hơn.
Cái của cô hay cái của Tống Thanh đều như nhau, cô làm xong, đặt tất cả lên đĩa và mang ra bàn ăn, khi đặt đĩa xuống cô bỗng nghĩ hình như thiếu chút trái cây, bèn đi vào bếp mở tủ lạnh tìm, không nhìn thấy trái cây nhưng thay vào đó cô lại thấy trong tủ lạnh sạch sẽ, lớp xốp và niêm phong đã được gỡ ra.
Anh còn tiện tay dọn luôn cả tủ lạnh nữa.
Khi Nam Chi quay lại, đôi mắt khi nhìn anh không còn là báu vật nữa mà là một bảo tàng rồi.
Mà người kia lại chẳng hề biết, cúi đầu ăn sandwich.
Tống Thanh ăn rất nhiều, hơn nữa còn không ít lần bị chú thím mắng như cái thùng cơm, nhưng không ăn thì lại đói, vì thế anh mới nướng thêm mấy lát bánh mì, còn rau sống, thịt và trứng chiên đưa cho cô, nhưng sau đó người nấu ăn lại đổi thành cô.
Cô cho rất nhiều đồ ăn, thịt và trứng đầy ắp, còn cho thêm cả chà bông, tương cà và sốt salad, cứ như là không cần tiếc vậy, mỗi chiếc bánh mì kẹp chứa đầy đủ những thứ đó, gần như gấp đôi ba lần so với bình thường.
Ban đầu, anh nghĩ ít nhất mình phải ăn hai chiếc, có khi còn chưa đủ, sợ cô sẽ chê mình ăn nhiều, thật ra anh đã làm ít đi một chút, nhưng bây giờ cảm thấy một chiếc đã đủ.
Sau khi ăn xong, Tống Thanh định di chuyển xe lăn và dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp, mới vừa đụng vào đã bị gọi lại.
“Để ở đó đi, để tôi dọn cho.”
Nam Chi không để anh động tay: “Lại đây ăn cơm đi.”
Tống Thanh hơi dừng lại một chút, ngây người một lát không biết mình có nên nghe lời hay không.
Bởi vì khi ở nhà chú thím, anh không được phép ngồi lên bàn, chú thím không muốn anh chiếm dụng bất kỳ vị trí nào, tiếp đó là không muốn anh ăn đồ ăn của nhà họ.
Anh thường sẽ lấy cơm, múc một muỗng lớn nước sốt, rồi vào phòng mình đóng cửa ăn, ăn xong sẽ ra dọn bát đĩa.
Trên bàn cơm, chú thím anh thường xuyên nói đủ thứ chuyện, tính cả việc nuôi anh và chi trả học phí cho anh, nên thật ra anh cũng không thích ngồi chung với họ, đó cũng chính là cách tốt nhất.
Cô có vẻ ngoài sáng sủa và lịch sự như thế, chắc chắn sẽ chú trọng hơn những người ở nông thôn, mà đương nhiên anh cũng theo bản năng cảm thấy cô chắc chắn không muốn để anh ngồi lên bàn ăn cơm.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân, Nam Chi đang tiến lại gần và vừa đi vừa nói: “Cậu nói sẽ nghe lời tôi mà, sao nuốt lời nhanh thế?”
Tống Thanh không đợi cô nói thêm gì, cũng không đợi cô đến gần, chủ động xoay hướng xe lăn, di chuyển về phía cô.
Mặt Nam Chi lộ rõ vẻ hài lòng: “Thế mới đúng chứ.”
Cô lại ngồi xuống bàn, đẩy chiếc bánh sandwich về phía anh, nhấn mạnh: “Tôi chỉ có thể ăn một cái thôi, còn lại thì cậu phải ăn hết đấy.”
Nam Chi nói xong, từ trong túi lấy ra một tập tài liệu mới về sự cố trong chăm sóc y tế, rồi tự mình cúi đầu viết.
Bánh sandwich còn hơi nóng, dạ dày cô không tốt, không thể ăn đồ quá nóng, nên định đợi một lúc mới ăn.
Tống Thanh ngồi đối diện cô nhìn thấy và nói: “Để tôi làm cho.”
Nam Chi không đồng ý: “Hôm nay cậu đã mệt lắm rồi, để tôi làm.”
Hôm nay anh đã cho cô rất nhiều chuyện bất ngờ nên tâm trạng của Nam Chi rất tốt, ngày thường cô ghét nhất là phải viết mấy cái này, nhưng hôm nay thấy cũng không có gì không ổn, trái lại còn viết rất nhanh.
Viết được một nửa thì phát hiện anh không nhúc nhích nên ngước mắt nhìn anh.
Tống Thanh nhìn hiểu được ý trong mắt cô, nghĩ một chút, rồi đưa tay ra cầm.
Anh thấy trong góc đĩa có một miếng thịt bị cháy quá, định lấy miếng đó, nhưng bị Nam Chi dùng bút gõ vào tay, cô lấy miếng ngon đưa cho anh: “Cậu ăn cái này đi, còn cái cháy để tôi ăn, là tôi tự làm cháy đấy.”
Đúng vậy, Tống Thanh làm món nào cũng không cháy miếng nào, còn cô thì làm trứng thì hơi đen, làm thịt cũng khô cứng, không còn mọng nước, nhưng may là chỉ có một miếng như vậy, vì cô làm chậm và mở lửa to, quay đi quay lại một chút thì nó đã cháy.
Nam Chi nhìn nhìn món anh làm, rồi nhìn lại món mình làm, nghi ngờ không hiểu.
Có phải thật sự cô không có năng khiếu trong việc này không?
Lúc nướng bánh mì, anh cũng đi vệ sinh, ở trong đó một lúc lâu mà không bị cháy, còn cô thì vội vội vàng vàng vào rồi lại vội vàng ra, chỉ trong khoảnh khắc mà cả lò nướng đã cháy đen.
Sao lại khác nhau lớn thế chứ?
Tống Thanh nhận lấy miếng ăn ngon trước ánh mắt của Nam Chi, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Khi còn ở nhà chú thím, nếu có đồ ăn ngon, chẳng bao giờ đến lượt anh cả.
Điều kiện sống của nhà chú thím cũng bình thường, thậm chí còn không bằng nhà anh lúc trước, trước kia, gia đình anh vẫn còn có thể thường xuyên ăn thịt, nhưng khi chuyển đến nhà chú thím, anh phát hiện ra họ chỉ ăn thịt vào dịp Tết hoặc khi có sinh nhật của con cái, sẽ mua bánh kem và sườn.
Khi anh lên cấp hai và ký thỏa thuận, bởi vì hai đứa nhỏ cũng bắt đầu đi học phải chờ anh chăm sóc, thím cũng có thể ra ngoài đi làm, cuộc sống mới khá hơn chút, trước kia chỉ có thể làm vài việc lặt vặt khi có thời gian rảnh, vì bọn trẻ còn nhỏ không thể bỏ được.
Vốn dĩ hai người họ rất tiết kiệm, bình thường khi nhà họ có đồ ăn ngon, sẽ ưu tiên cho con gái và con trai trước, sau đó mới đến họ, cuối cùng mới đến anh.
Có lẽ chính vì quá nghèo, mà họ mới phải keo kiệt với từng miếng cơm, ăn thêm một lát bánh mì cũng sẽ bị nói, thím còn hay đếm xem anh ăn bao nhiêu bát cơm và bánh mì trong một ngày.
Cả trái cây cũng phải hư hỏng mới chịu cho anh, anh từng ăn quả lựu bị sâu, nhưng bên trong còn một nửa là tốt, hay những quả táo hỏng lõi, và cả rau xà lách thừa cũng được dùng để làm món salad.
Những món đồ tốt thế này thật ra con của chú thím anh cũng chưa chắc được ăn.
Anh nhớ rõ miếng thịt bò dày, trong một hộp chỉ có vài lát, giá 69,8 tệ, chú thím anh cũng không dám mua cho con của họ những món đồ này.
Tống Thanh ngồi trong xe lăn, ăn xong rồi, cô lại đưa thêm một cái.
Một hộp chỉ có chừng mười mấy lát, sao cô lại có thể hào phóng cho anh ăn tới sáu lát?
Anh gần như đã ăn hết nửa hộp thịt bò dày, cô vẫn lo lắng như thể anh chưa no, miệng cười hiền từ nhìn anh.
Ánh mắt đó giống như khi thím bảo anh giúp dạy kèm cho ai đó hoặc chép bài tập về nhà, vừa hiền lành lại vừa có chút tinh quái.
Như thể cô đang tính toán gì đó với anh.
Nhưng anh có gì để mà tính toán chứ, anh không có một xu dính túi.
Nam Chi cảm thấy mình đối xử không tốt với anh, nếu nghĩ kỹ, thuê người làm công việc nhà mỗi giờ ít nhất cũng phải bảy tám chục, nếu thuê người nấu cơm thì càng đắt hơn, tổng cộng mỗi ngày mất hai ba trăm.
Một mình anh làm tất cả, tức là giúp cô tiết kiệm được hai ba trăm, cô cảm thấy đây là một sự đầu tư lâu dài.
Cô phải chăm sóc anh thật tốt, không thể để anh bỏ đi.
Nam Chi thừa nhận rằng khi trở về nhà, thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, bếp đã có sẵn đồ ăn, anh vẫn đang làm việc nhà, đã treo quần áo cô quên phơi, trong khoảnh khắc đó, nỗi nhớ bà ngoại của cô dâng lên mãnh liệt. Cô quyết định một lần mơ hồ, coi anh như một điểm tựa mới, như ngày xưa khi sống với bà ngoại ở một thành phố nhỏ hẻo lánh, vừa ăn cơm vừa than vãn về những bất công mà mình phải chịu.
“Cậu biết không, hôm nay có một tên ngốc bị bỏng nước sôi, chuyện này chỉ tính là sự cố, lại còn muốn họp để phê bình tôi, thật sự khó hiểu.”
Liệu có phải bà ngoại đã chuyển sinh, hóa thân vào người thanh niên này không?
“Thật là đen đủi, lúc nào cũng bị phê bình vì mấy chuyện này.”
Nam Chi vừa nói ánh mắt vừa dán chặt vào người đàn ông ngồi đối diện, anh vẫn như mọi khi, cúi đầu nghe, mặc dù không trả lời, nhưng cứ im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng gật đầu.
Nam Chi càng nói càng thoải mái: “Hôm nay còn bị đuổi đi nữa, nhưng may là thầy giáo có đi cùng tôi, không phải một mình nên tôi còn có thể chấp nhận được.”
Giống như hồi ở nhà bà ngoại, cô nói thì bà ngoại nghe.
Nam Chi không khỏi cảm thán.
Anh không chỉ hành động giống bà ngoại, mà tính cách cũng giống, thực sự là người để cô tâm sự tốt nhất.