Khi đang nói chuyện, Nam Chi phát hiện không có trái cây nên cô đã gọi giao hàng, cô mang dép lê, chạy lạch bạch ra cửa hướng dẫn nhân viên giao hàng cách để đi lên tầng.
Trong lúc đó, ánh mắt của cô vẫn hướng về phía bàn ăn, nhìn người trên xe lăn đang vươn tay định thu dọn đĩa, nhưng cô vừa chỉ tay một cái, người đó lập tức ngoan ngoãn thu tay lại, ngồi yên một chỗ không dám động đậy.
Nam Chi thích anh nghe lời như thế, cảm thấy rất có thành tựu.
Chẳng trách đàn ông đều thích những cô gái như những chú chim nhỏ nép vào lòng, cô cũng thích những chàng trai ngoan ngoãn, dựa dẫm vào mình như chú chim nhỏ nép vào cành cây lớn.
Nam Chi đứng ngoài cửa đợi một lát, cuối cùng người giao hàng cũng đến nơi, ngoại trừ trái cây còn có hai ly trà sữa, bởi vì đặt cùng một lúc hơn nữa hai cửa hàng cũng cách nhau rất gần, nên có lẽ các đơn hàng được gộp lại và được một người đi giao.
Dù sao thì lúc quay về trong tay Nam Chi vừa cầm trái cây, vừa cầm trà sữa.
Trái cây được cắt sẵn đựng trong hộp, mở ra là có thể ăn ngay, trà sữa thì mỗi người một ly.
Tống Thanh vừa định lắc đầu từ chối, đã bị cô chỉ tay đành ngoan ngoãn nhận lấy ly trà sữa.
Anh nghe lời, Nam Chi cũng rất vui vẻ, nhấn mạnh lần nữa: “Phải nghe lời tôi nói, chờ khi đến lúc thích hợp tôi sẽ mang anh đến gặp người có lòng tốt đã giúp đỡ anh.”
Tống Thanh cầm ly trà sữa ấm áp trong tay, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, suy nghĩ cứ bay bổng không thể nào tập trung được.
Bình thường anh chỉ cần ăn nhiều hơn một cái bánh bao thôi đã bị trách mắng rồi, có khi một túi bánh bao ăn được tận mấy bữa, đến khi không còn nhiều nữa, chỉ còn lại vài cái, chú thím không chịu mua thêm, chỉ biết cắt xén phần của anh.
Bình thường ăn bánh bao thôi cũng chẳng no, vậy mà hôm nay lại được ăn một chiếc sandwich đầy ắp nhân, còn có cả thịt, ăn đến no căng bụng, mà cô còn lo anh chưa no, cứ hỏi liên tục, dặn anh nhất định phải ăn uống đầy đủ, nếu không sẽ bị đau dạ dày.
Có lẽ bởi vì dạ dày của cô không tốt lắm, nên ở phương diện này rất chú ý đến anh, hỏi anh buổi sáng ăn thế nào, bữa trưa ra làm sao.
Anh không thể không biết xấu hổ mà nói với cô rằng, thật ra buổi sáng và buổi trưa anh ăn không no, đồ ăn ngoài thật sự không thích hợp với người có sức ăn lớn như anh.
Anh thuộc loại người mà mì ăn liền cũng phải ăn hai gói mới no.
Thấy đa số những người khác chỉ cần ăn một gói là no, cho nên quả thật sức ăn của anh rất lớn, chuyện này cũng do chú thím nói với anh, mà anh chưa bao giờ phản bác chuyện này cả.
Trong khi Tống Thanh vẫn còn suy nghĩ miên man, thì một chiếc nĩa nhỏ trong suốt đã được Nam Chi nhét vào tay anh, cô đẩy hộp trái cây đã được cắt và đóng gói lại đến trước mặt anh, ý bảo anh ăn.
Anh nhìn hộp trái cây đủ màu sắc, đủ loại đủ dạng trước mặt, có chút do dự.
Anh không thể quên được những lúc nhà có khách, chú thím tiếp đãi người ta, anh cũng phải ngồi đó, trước mặt khách, họ khách sáo bảo anh nếm thử trái cây ngọt vừa mua hay hạt dẻ rang mới làm, anh ăn thật thì sau đó họ lại mắng anh té tát, nào là anh cứ làm như mình quý giá lắm, không biết họ phải tiết kiệm thế nào à, vậy mà còn dám ăn thật, ăn thì thôi còn chọn trái đắt tiền nhất ăn nữa.
Tống Thanh thừa nhận anh không phải người quá tinh ý, thật sự không chú ý đến suốt cả buổi chú thím mình không hề ăn vì họ tiếc.
Cũng không phát hiện thứ nào đắt thứ nào rẻ, anh chỉ lấy hạt dẻ ngào đường thôi mà.
“Sao lại không ăn, không ăn tôi đút cậu ăn.”
Tống Thanh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn cô.
Có lẽ bởi vì anh mãi ngồi yên không động đậy, nên cô trực tiếp xiên một miếng dưa vàng, định đưa về phía anh, Tống Thanh nhìn ra ý định của cô, vội vàng cắm cây nĩa đang cầm trong tay vào miếng dưa hấu gần nhất, bỏ vào miệng.
Bây giờ cô mới hài lòng: “Thế mới được chứ, đừng khách sáo, cậu cứ xem chỗ này như nhà là được.”
Tống Thanh vừa nhai trái cây, vừa nghĩ, hình như lời này chú thím của anh đã từng nói qua rồi.
Rõ ràng có rất nhiều khung cảnh, lời nói đều giống nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại khác nhau một trời một vật, chú thím của anh không hề muốn anh đụng vào bất kỳ thứ gì trong nhà của họ, tốt nhất là nên dựa vào thiên nhiên, ăn gió uống sương mà tự lớn lên, nhưng cô lại thật lòng hy vọng anh có thể ăn uống thật tốt.
Ly trà sữa anh chưa động tới cũng bị cô cắm ống hút vào, ép anh uống, không uống thì cô lại dọa sẽ không dẫn anh đi gặp người tốt bụng kia.
Tống Thanh đành phải nghe lời.
Đây là lần đầu tiên anh uống trà sữa, cũng là lần đầu tiên ăn trái cây tươi như thế, quả thật ngon hơn hẳn những loại trái cây giảm giá, héo quắt lại.
Đối với anh, trà sữa là một món xa xỉ, người chỉ có hai mươi tệ tiền sinh hoạt như anh không có khả năng để mua một ly trà sữa với giá hơn mười tệ, thật sự cũng có bạn học mời mọi người uống trà sữa lúc nghỉ giải lao, loại ân tình này thường phải trả, mà anh thì không trả nổi, vì thế tự giác rời đi.
Bình thường thấy mọi người chia đồ ăn vặt, anh thường kiếm cớ đi vệ sinh hoặc tìm lý do trốn ra ngoài, nếu không trốn kịp thì giả vờ ngủ, để người khác ngại không gọi anh.
Giả vờ ngủ mà vẫn có người đặt lên bàn cho anh, thì anh sẽ lập tức trả lại ngay sau đó.
Khi đó không giống bây giờ, anh không cần bận tâm đến suy nghĩ của người khác, không cần chính là thật sự không cần, nhưng bây giờ từng giờ từng phút anh đều phải chú ý đến cảm xúc của cô, không thể chọc cô tức giận, phải nghe lời cô, làm sao để cô cảm thấy vui vẻ là được.
Anh nhìn ra được, khi anh nghe lời, ăn uống như lời cô nói cô cũng sẽ cười rất vui vẻ, là sự vui vẻ thật lòng, cho nên anh cầm trà sữa, ngoan ngoãn uống hết, thỉnh thoảng lại xiên một miếng trái cây, không ăn cô sẽ dọa anh.
Có lúc đang uống nước, bỗng nhiên đút một miếng trái cây vào trong miệng anh. Anh còn chưa kịp phản ứng, môi đã chạm vào chiếc nĩa của cô, vừa định nhắc cô thì lại thấy cô đã xiên thêm một miếng khác bỏ vào miệng mình.
Chẳng hề ghét bỏ cái nĩa đó đã bị anh chạm vào hay sao.
Tống Thanh nhìn cô, vẫn không thể hiểu nổi.
Vì sao cô lại không để ý chút nào thế?
*
Trái cây có tính hàn, Nam Chi không thể ăn nhiều, cho nên đa phần đều âm thầm đưa cho anh ăn, thừa lúc anh không chú ý thì đút anh một cái, muốn để anh béo lên một chút.
Bây giờ anh rất gầy, thường xuyên ôm lấy anh nên dù người khác không nhìn ra được nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ ràng, cơ thể anh gầy gò chẳng có mấy miếng thịt, tất cả đều là xương, nên khi ôm vào cảm giác rất khó chịu.
Nuôi anh béo thêm một chút nữa là tốt rồi.
Mặt cũng cần phải có thêm một chút thịt, giờ trông gầy đến mức mất hết vẻ đẹp rồi, với độ tuổi này của anh, nếu mặt có chút thịt thì hai bên má đầy đặn sẽ trông dễ thương hơn.
Còn đôi tay này của anh, nhìn nó thanh thoát và đẹp đẽ như thế lẽ ra là phải cầm bút mới đúng, nhưng vì thường xuyên làm việc, da tay đã khô lại, không còn mềm mại như trước.
Lòng bàn tay anh cũng có vết chai, chỗ khớp ngón tay đã bắt đầu nứt da, không còn đẹp như trước.
Giống như một món đồ quý bị làm hỏng vậy, không hiểu sao chú thím anh lại có thể ra tay như thế.
Những người thích anh, người thầm mến anh mà biết chắc đau lòng chết mất.
Người mà ở chỗ họ được xem như là ánh trăng sáng, lại bị người khác giày vò, làm tổn thương.
Cô phải đối xử tốt với anh, nuôi anh béo tròn, khỏe mạnh, để đóa hoa Thiên Sơn Tuyết Liên này càng ngày càng nở rộ, xinh đẹp nhất thế gian này.
Nam Chi nhìn anh uống hết trà sữa và ăn hết trái cây, trước khi anh ăn uống xong xuôi cô không cho anh làm gì, cũng không được đi đâu cả, anh đành phải cam chịu, ngoan ngoãn ăn uống hết mọi thứ.
Trước khi đưa anh về đây, Nam Chi vẫn luôn lo lắng rằng anh sẽ không thật lòng, sau khi có người chăm sóc sẽ trở nên lười biếng, để lộ bản tính, bám riết không chịu rời đi, hoặc trở nên khó chịu, hay đánh đập chửi mắng người khác.
Nhưng bây giờ xem ra anh lại rất thật thà, thậm chí còn tốt hơn những gì người khác nói, anh rất chăm chỉ, mắt luôn tìm việc làm, là kiểu người chủ động tranh giành làm việc, chỉ đến khi nhắc nhở anh, anh mới chịu ngồi yên.
Quả thật cũng đã bại lộ bản tính rồi, dường như giống như một cô vợ nhỏ, nhìn trông rất dễ bắt nạt, có thể đánh anh, mắng anh anh cũng không cãi lại, không đánh lại, là kiểu như túi trút giận.
Như thế không tốt, thật sự khiến cô rất muốn bắt nạt anh.
Nam Chi gần như phải kiềm chế lại ý định trêu chọc anh, cô sợ trong lúc cô lơ là không để ý anh sẽ đi rửa hết chén dĩa, nên cô chủ động mang tất cả bát đũa vào bếp, cùng với dao, thớt, nồi niêu, ném hết tất cả vào trong máy rửa chén.
Khi cô trở về anh đã dọn sạch mọi thứ còn sót lại trên bàn, cũng đã lau bàn thật sạch sẽ, đang chui xuống dưới bàn để buộc túi rác lại.
Chỉ mới ăn có một bữa cơm thôi mà thùng rác đã đầy, cô biết khi anh cầm theo túi rác thì không thể xoay bánh xe lăn bằng một tay, vì thế Nam Chi vội vàng lấy túi đặt ngay cửa ra vào nói: “Đợi chút nữa tôi xuống lầu lấy hàng rồi tiện tay vứt luôn.”
Bởi vì hôm nay vội trở về nhà để gặp anh, nên hôm nay Nam Chi vẫn chưa lấy đồ chuyển phát nhanh.
Cô lại mua thêm vài cái bát, cô thật sự rất đáng sợ, rõ ràng tâm trạng đang đi xuống, chẳng muốn làm gì, nhưng nó vẫn không thể cản trở được việc cô mua sắm.
Nam Chi để túi rác ra ngoài rồi nhìn xung quanh một lượt, thấy không có gì nữa, ăn uống xong, giờ là lúc phải cho anh uống thuốc rồi, thuốc hôm qua cô mang về đủ dùng hai ba ngày, để trong tủ ở phòng khách tầng một, Nam Chi lấy ra cùng với hộp thuốc.
Thấy dáng vẻ này của cô, Tống Thanh biết ngay là cô sẽ cho anh uống thuốc, nên anh tự động quay xe lăn đến bên cạnh cô, đợi cô sắp xếp.
Nam Chi bảo anh ngồi cạnh bên sô pha chờ, còn cô lại đi lấy giá treo đồ, treo chai thuốc lên, pha thuốc, xả khí rồi mới xắn tay áo của anh lên, giữ chặt lấy tay anh chuẩn bị tiêm.
Gần thế này mới thấy tay anh thật sự rất đẹp, lẽ ra phải được chăm sóc kỹ lưỡng, không thể bởi vì làm việc nhà quá nhiều mà trở nên thô ráp như thế này được.
Hôm qua cô vừa tiêm cho anh nên trên tay vẫn còn hiện vết tiêm rất rõ ràng, Nam Chi nhìn thấy rất rõ mạch máu trên tay anh, nên rất dễ đâm kim và tiêm thuốc vào.
Chai thuốc này phải truyền nhỏ giọt nên ít nhất cũng mất nửa tiếng, Nam Chi sợ anh chán nên bật tivi cho anh xem, còn cô thì chơi điện thoại, vì bị cận thị nên cô không nhìn rõ tivi từ xa.
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ muốn thử xem anh có thể nhìn thấy được không, nhưng lại phát hiện khi anh nhìn phụ đề thì hoàn toàn không chớp mắt.
Tốt thật, mắt anh cũng không hề bị cận thị.