Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 23

“Tống Thanh!”

Nam Chi nhìn thấy anh đang đi đến gần phía cửa sau, không nhịn được mà gọi.

Nghe thấy tiếng cô gọi, Tống Thanh gần như dừng xe lăn lập tức, đổi hướng, không thèm liếc qua những thông tin liên lạc được cố ý viết thật to, thật đậm, đậm đến mức dù cách một khoảng khá xa vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, mà quay trở về bên cạnh Nam Chi.

Nam Chi nhíu mày dặn dò anh: “Đừng chạy lung tung.”

Cô hơi lớn tiếng bởi cô không biết hành động vừa nãy của Tống Thanh là đang muốn hướng đến khao khát được tự do hay muốn để xe lăn ra đường rồi bị xe tông.

Nếu là vế trước có thể bàn bạc lại, còn nếu là vế sau thì tuyệt đối không được.

“Ừm.” Tống Thanh đáp lời, rồi kéo tay phanh, dừng xe bên cạnh cô, đứng ngay chỗ cô có thể nhìn thấy được mới không nhúc nhích nữa.

Tuy rằng như thế nhưng Nam Chi vẫn có chút lo lắng, hỏi thêm: “Vừa nãy cậu đang làm gì thế?”

Tống Thanh hoàn toàn không giấu giếm gì cô: “Tôi thấy ở bên kia có rất nhiều cửa hàng nhỏ, còn có cả việc làm thủ công nữa, nên tôi muốn nhìn xem thử có việc làm nào phù hợp với tôi không.”

Nam Chi hiểu rõ hỏi: “Cậu cần tiền à?”

Tống Thanh gật đầu: “Tôi muốn trả hết khoản nợ mình còn thiếu.”

Anh còn nợ quá nhiều tiền, nên trong lòng có chút không thoải mái. Anh không thích thiếu tiền người khác không trả.

Còn thiếu là vẫn còn nhớ, trả xong rồi mới có thể nhẹ nhõm được.

Nam Chi im lặng lắng nghe.

Mấy người xếp hàng phía trước đều đã lần lượt nhận hàng chuyển phát của mình, sắp đến cô rồi. Nam Chi báo bốn số cuối, vừa chờ đối phương lấy hàng chuyển phát của cô, vừa suy nghĩ.

Cô muốn nói với anh trước tiên khoan nóng vội đã, cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước nhưng chắc chắn anh sẽ không nghe, việc trong nhà cũng đã làm hết rồi, nếu phát hiện được cửa hàng có việc làm thích hợp với mình thì dễ gì anh không đi đến đó làm.

Không cản được nên chỉ có thể đổi lời, nói với anh: “Hôm nào đó tôi sẽ đi với cậu, một mình cậu đi rất dễ bị người ta bắt nạt.”

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn cô, một cô gái có vẻ ngoài trắng trẻo, xinh đẹp, vừa mới rời khỏi mái trường, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, chính là dáng vẻ mà các chủ cửa hàng và người bán rong thích lừa gạt nhất. Nếu cô đi cùng chẳng những không ngăn được việc anh bị bắt nạt, trái lại sẽ bị coi là một sinh viên đại học ngây thơ, không hiểu gì hết còn bị lừa thêm.

Nhưng tấm lòng của cô…

Tống Thanh gật đầu: “Được.”

Ba người thợ giày bình thường cũng hơn một Gia Cát Lượng, có lẽ khi có thêm một người nữa thì những ông chủ của cửa hàng nhỏ đó sẽ dè chừng hơn?

Trong lúc hai người nói chuyện thì hàng chuyển phát nhanh của cô cũng đã được mang ra, là một bao đồ lớn, Nam Chi nói bên trong là quần áo và áo khoác gió.

Cô lướt trên tiktok rồi nhìn thấy nó, cảm thấy người mẫu mặc trong video quảng cáo nhìn rất đẹp nên đã mua nó.

Vừa nói vừa ở bên cạnh anh than phiền rằng mấy quảng cáo trên tiktok thật sự không thể nào tránh thoát được, rõ ràng trước đó cô đã nghĩ mùa này sẽ không mua thêm quần áo nữa, thế mà vẫn phải mua một bộ.

Tống Thanh không phải kiểu người giỏi ăn nói, không biết phải nói gì với cô, chỉ có thể chờ cô dừng lại rồi mới khẽ “Ừm” một tiếng, xem như mình cũng đang nghe những gì cô nói.

Lúc đầu, Nam Chi nghĩ rằng anh chỉ đáp qua loa như có lệ thôi. Nhưng có lần cô đang nói chuyện thì lại đi ăn cái gì đó, ăn xong rồi thì không nhớ được trước đó mình vừa nói gì. Cô phải ngừng lại rất lâu, vò đầu bứt tai nhưng vẫn không nhớ ra được, nhưng anh chỉ nhắc một câu, mà câu này lại đúng ngay đoạn cuối câu cô vừa nói. Lúc ấy Nam Chi mới nhận ra, không phải anh chỉ trả lời qua loa có lệ, mà thật sự nghiêm túc nghe cô nói.

Trên đời này, liệu có còn gì hạnh phúc hơn việc có một người bạn đồng hành cùng mình trong mọi cuộc nói chuyện. Tuy người bạn đó không nói nhiều, nhưng luôn là người yên lặng lắng nghe, còn nhớ rõ lời bạn nói nữa.

Mà người bạn đó còn là bạn đồng hành trong mỗi bữa ăn cùng bạn, đồ ăn bạn không ăn hết đều để người đó ăn giúp.

Bình thường Nam Chi không nỡ gọi trái cây hay trà sữa, không phải vì cô không đủ tiền uống mà là không muốn lãng phí đồ ăn. Trà sữa thường có mức chi phí thấp nhất, gọi một ly thì không đủ mà hai ly thì uống không hết, thêm các loại topping thì cô không thích ăn, cho nên đôi khi rất muốn uống, nhưng sau một hồi suy nghĩ tới lui thì quyết định bỏ qua.

Đương nhiên trái cây cũng như thế, ăn một lần không hết, để lại lần sau ăn thì lại không muốn đụng đến, mà đồ để qua đêm thì lại đau bụng, lúc đặt món mà nghĩ đến những điều này tâm trạng muốn ăn cũng tan biến ngay lập tức.

Hôm nay, không chỉ ăn hết sandwich, mà trái cây và trà sữa đều không còn đồ thừa lại.

Thật ra là có, nhưng đều đã được anh ăn và uống hết tất cả.

Còn một chuyện rất may mắn nữa.

Anh còn là một người bạn đồng hành cùng cô, thật ra nhiều lúc ở một mình chẳng muốn động đậy hay làm gì cả. Nhưng khi có thêm một người nữa thì lại là chuyện khác, làm gì cũng có một người nữa ở bên cạnh, sao mà không có động lực cho được?

Bởi vì có anh, nên Nam Chi cảm thấy tâm trạng mình lúc này đã tốt hơn rất nhiều.

Người này chính là điều mà cô cần.

Nam Chi lại đưa anh đi lấy thêm một món hàng khác, đúng lúc có thêm một kiện hàng nữa đến nên cô tiện tay nhận luôn rồi đặt gọn gàng dưới xe lăn của anh. Sau khi xong xuôi hết, hai người mới hào hứng cùng nhau đi về phía siêu thị.

Vừa đi về phía bên kia cô vừa nghĩ, có cái xe lăn này cũng tiện thật, đi đường bằng cách trượt thế này nhanh hơn hẳn.

Bởi vì bên dưới có hàng chuyển phát của cô nên xe lăn cũng nặng hơn một chút, khả năng lật xe cũng nhỏ đi một chút, rất tốt.

Gần siêu thị có một trung tâm thương mại ngầm ở tầng hầm, với thang cuốn nghiêng, Nam Chi đẩy xe lăn là có thể ngồi lên thang.

Khi anh đi một mình cũng có thể đi được, phần dưới của xe lăn sẽ mắc vào khe giữa thang cuốn, chỉ khi đến đoạn nào bằng phẳng mới trượt đi, nên cũng không sao cả. Nhưng dù thế vẫn sẽ có rủi ro, nên cô không khuyến khích Tống Thanh đi đến chỗ này một mình.

Đợi khi cô về nhà, cô sẽ đăng nhập tài khoản phụ của app Meituan (*) và Alipay trên điện thoại cho anh, rồi nạp vào một ít tiền để anh tiện mua rau củ, thực phẩm.

(*) App Meituan: Là app giao đồ ăn hàng đầu tại Trung Quốc, phủ sóng tất cả các thành phố lớn với nhiều món ăn đa dạng. Còn là một ứng dụng đa chức năng tại Trung Quốc, nó chủ yếu dùng quét xe đạp, xe điện và đặt đồ ăn. Với giao diện đẹp mắt và dễ sử dụng, Meituan còn tích hợp nhiều tính năng như mạng xã hội, ẩm thực, khách sạn, du lịch hay mua sắm giúp mang lại sự thuận tiện cho người dùng.

(**) Alipay: Là một ứng dụng không thể thiếu khi bạn ở Trung Quốc. Ở đây, việc sử dụng tiền mặt ít phổ biến, và Alipay cung cấp một lựa chọn thuận tiện cho thanh toán, đặc biệt là khi bạn chưa có thẻ ngân hàng. Để tạo tài khoản, chỉ cần xác thực hộ chiếu để xác minh danh tính và không lo mất tài khoản.

Mua hàng trên mạng, không cần thiết phải đến tận cửa hàng để mua.

Sau khi hai người đến siêu thị, việc mua hàng hóa được chia rất rõ ràng, đồ Tống Thanh mua cơ bản đều là mấy loại đồ ăn tươi như đậu hũ, bí đao, cà chua này kia, còn Nam Chi đều là đồ đông lạnh.

Cũng không có gì đặc biệt chỉ là cô biết nấu mỗi mấy món chả cá, trứng cá, thêm ít rong biển và đậu hũ vào sẽ có một món canh cực kỳ ngon.

Nếu bỏ thêm thịt bò thì sẽ giống món canh rong biển kiểu Hàn Quốc, cũng rất đậm vị, ăn kèm với thịt nướng rồi uống một ly sẽ giảm ngán rất tốt.

Đến khu thực phẩm tươi sống cũng đều do Nam Chi chọn. Cô lấy hai, ba khay sườn non, dù cô không biết nấu nhưng Tống Thanh biết. Sau này, cô không cần gọi mấy món canh sườn vừa già vừa khô bên ngoài ăn nữa, có lẽ Tống Thanh sẽ nấu cho cô một bát canh sườn thật mềm, thật ngọt, thơm ngon.

Không hiểu sao, cô lại có cảm giác rất chắc chắn, cho nên những món ngày xưa cô không hề dám đụng đến thì bây giờ đều quét sạch vào trong giỏ mua hàng của mình.

Huyết bò, có thể nấu canh huyết bò; chân giò, hầm cho thật mềm và nhừ thì chính là mỹ vị nhân gian.

Ngoài ra còn có thể làm món chân giò kho cất vào tủ lạnh để đông, lúc đói bụng chỉ cần bỏ vào lò quay một chút là có ngay món chân giò nướng thật thơm ngon.

Nam Chi nhìn túi chứa nhiều đồ ăn của mình, chỉ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy được cuộc sống sau này của mình cũng thật hạnh phúc.

Không còn đau đầu, phiền não nữa.

Bản thân cô cũng cảm thấy được mắt của mình sáng lên rất nhiều, thật vui vẻ.

Ở bên kia, Tống Thanh vẫn còn đang chọn rau, anh chậm hơn cô bởi vì anh còn phải so sánh giá cả, độ tươi ngon, chọn phần có thể ăn được nhiều nhất, có giá trị nhất.

Đây là thói quen hằng ngày của anh, không nhiều tiền nên phải cố gắng dùng tiền một cách khôn ngoan nhất.

Trước đây, anh thường đi chợ một mình, muốn chọn bao lâu cũng được, nhưng hôm nay có Nam Chi ở phía sau, anh cố gắng giảm bớt thói quen đó. Nhưng dù có thế, tốc độ vẫn không thể nhanh hơn được, ít nhất là không thể so sánh với Nam Chi được.

Gần như cô đều mua theo cách lấy liền một lúc mấy túi chẳng nhìn giá, cũng chẳng thèm so sánh giá, thích cái nào thì chọn cái đó. Thật ra cô phải là người rất thiếu kiên nhẫn mới đúng, nhưng kỳ lạ là cho dù anh chọn có lâu thế nào cô đều sẽ chờ anh.

Cô không hối thúc anh, còn có thể đến trước mặt anh, nhìn anh chọn thế nào, đang làm gì.

Cho dù cô không hỏi, Tống Thanh vẫn nói hết tất cả những gì anh biết cho cô nghe.

Tống Thanh chọn rau rất nhanh, không có bất kỳ câu nào khiến người khác cảm thấy thú vị hay khơi dậy cảm giác tò mò cả. Anh chọn chỉ dựa vào những tiêu chí đơn giản, phân loại trực tiếp, cái nào ngon hơn, cái nào có thể thay thế được cho cái nào.

Một buổi mua rau củ này kéo dài tận hơn một tiếng đồng hồ mới hết. Khi trở về, Tống Thanh ôm hai túi đồ vào lòng, dưới chân đặt thêm một túi rau, hai túi nữa thì treo trên tay đẩy phía sau của xe lăn.

Xem như cô đã mua đủ mọi thứ cần thiết, không thiếu món gì.

Trên đường trở về, Nam Chi còn ra hẳn thực đơn, như là mỗi bữa phải có một món rau, một món mặn và một món canh, nhất định phải ăn thật no.

Là cô ra thực đơn cho anh, yêu cầu ngày mai anh phải chăm sóc mình như thế, ngay cả đồ ăn ngày mai cũng đã chọn xong cho anh hết rồi.

Một món tôm bóc vỏ xào bí xanh, một phần canh sườn, một đĩa cà chua xào trứng. Sau khi làm xong, anh phải chụp ảnh cho cô xem. Cô muốn kiểm tra xem anh có ăn uống đúng bữa hay không, để anh không thể nói dối cô được.

Cũng không giống như trước kia, trước kia chú thím anh cũng yêu cầu anh phải chụp hình gửi họ xem, nhưng là để xem anh có cắt xén thức ăn của con họ hay không, nấu cơm cho bọn nhỏ ăn chỉ cần hơi ít một chút thôi là sẽ bị mắng ngay.

Đồ ăn anh tự nấu cũng phải chụp hình lại nhưng không phải để nhắc nhở anh nhớ ăn uống tử tế, mà là để kiểm tra xem anh có lén ăn thêm thứ gì hay không. Còn phải chụp hình tủ lạnh, ngay cả khi trong rổ thiếu mất một chiếc bánh bao cũng sẽ bị hỏi đến.

Nhưng bây giờ lại không thế, đúng là cách đối xử khác nhau một trời một vực.

Tầm hơn mười giờ tối, Nam Chi không để anh làm thêm gì nữa, tự mình mang đồ ăn đặt vào bên cạnh tủ lạnh, chuẩn bị mang cất vào trong.

Tống Thanh vào phòng khách nhỏ, lục lọi trong túi đồ của mình rồi tìm được thứ mình cần, rồi mới đẩy xe lăn đi đến bên cạnh Nam Chi. Khi cô dọn dẹp xong thì anh mới đưa đồ trong tay cho cô.

“Cô có thể giữ giúp tôi được không?”

Anh đưa tay ra trước, khoảng cách gần đến mức khiến Nam Chi có thể nhìn rõ đó là thứ gì.

Là căn cước, bằng tốt nghiệp, hộ khẩu, những thứ quan trọng.

“Tôi sợ mình tự giữ rồi làm mất.”

Thực ra, Tống Thanh muốn cho Nam Chi một sự đảm bảo, một cảm giác an tâm. Dù sao cô cũng đang cưu mang một người xa lạ, ít nhiều gì trong lòng sẽ có một chút cảm giác lo lắng.

Không có những thứ này, anh sẽ không thể chạy thoát được.

Phản ứng đầu tiên của Nam Chi là từ chối. Vì những thứ này đối với Tống Thanh mà nói đều là thứ quan trọng.

Tuy nó không phải tiền, nhưng trọng lượng rất nặng.

Nam Chi định từ chối, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Anh đưa thứ này cho cô, đó là sự tin tưởng của anh dành cho cô.

Những thứ quan trọng này của anh đều ở chỗ của cô, anh còn chạy đi đâu được?

Như thế cô cũng có thể biết khi nào anh đi, anh đi rồi thì cô sẽ tìm anh về.

Còn có một suy nghĩ nữa.

Anh mang những thứ này giao hết cho cô, có phải đang tính toán chuẩn bị ở đây lâu dài rồi không?

Nếu như muốn bỏ đi, thì mang những thứ này đưa cho cô chắc chắn rất không tiện.

Cho dù có là gì thì Nam Chi vẫn không ngần ngại mà nhận lấy, giống như đang giữ người ở bên cạnh mình vậy, cẩn thận mang những thứ này chạy lên lầu, rồi nghiêm túc, cẩn thận bỏ vào trong két sắt của mình.

Bên cạnh két sắt chính là giấy tờ nhà đất của cô, đồ cưới bà nội chuẩn bị cho cô, vòng tay vàng và vài thứ khác.

Mà người bạn ấy lại còn là bạn đồng hành trong mỗi bữa ăn, đồ ăn bạn không ăn hết đều có thể để anh ăn giúp.

Bình Luận (0)
Comment