Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 24

Lúc Nam Chi trở lại, đống túi nhựa lộn xộn dưới đất đã biến mất, tất cả đều đã được anh dọn dẹp gọn gàng.

Anh thật sự là người rất siêng năng, chỉ cần có thời gian rảnh, nhìn thấy việc là lập tức làm ngay. Dù cô đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần là hôm nay anh đã mệt lắm rồi không được làm thêm nữa. Nhưng chỉ cần cô lơ là một chút thôi là anh đã âm thầm làm xong hết.

Nếu anh khỏe mạnh, chắc chắn Nam Chi sẽ cảm thấy rất vui. Cô sẽ cảm thấy mình đã nhặt được báu vật rồi. Nhưng những vết thương trên người anh còn chưa lành hẳn nên cô không thể không lo lắng.

Nam Chi bảo anh đi nghỉ ngơi rồi cô tự giành lấy khăn lau trong tay anh, lau sạch sẽ chỗ vừa dính máu trên sàn.

Sợ anh không nghe lời mà tiếp tục đi làm chuyện khác nên cô ở trong bếp một lúc nhìn xem còn việc gì làm không, tiện tay lấy luôn bát đũa trong máy rửa ra rồi sắp xếp gọn gàng. Làm xong hết cô mới trở lại phòng khách mở kiện hàng chuyển phát nhanh của mình ra.

Vẫn như cũ, cô mở hộp, còn anh thì đẩy xe lăn đến gần cô, canh chừng cô hoặc chỉ đang chờ đợi cô.

Cái con “Mèo” này không uổng tiền mua chút nào, rất biết cách quan tâm người khác.

Dưới sự đồng hành và ánh mắt chăm chú của anh, Nam Chi mở hộp chuyển phát đầu tiên chính là một bộ bát dùng để ăn mì, màu vàng nhạt như màu sữa, có hai chiếc tai nhỏ ở hai bên tiện để cầm nắm, còn kèm theo một chiếc thìa nhỏ, chất lượng cũng khá tốt, màu sắc trông cũng rất dễ thương.

Không tệ, cô phải giữ lại.

Nam Chi đặt chiếc bát nhỏ vừa mở ra sang một bên, còn hộp và những hạt xốp nhỏ vương vãi thì được anh nhặt lại, dọn dẹp gọn gàng.

Việc nhỏ này chắc chắn không làm anh mệt, Nam Chi không ngăn cản, lại tiếp tục lấy kiện hàng tiếp theo, là một bộ quần áo.

Mở ra, thử qua người một chút, cô lập tức trợn tròn mắt: “Sao lại lớn như thế này?”

Kiểu áo này rất rộng, vô cùng rộng, người mẫu mặc thử cao khoảng 1m67, nên cô đã liên tục hỏi đi hỏi lại rằng cô chỉ cao 1m62 liệu có mặc được hay không? Nhưng phía bên kia khẳng định chắc chắn là mặc được, còn không bị quá rộng nữa.

Nhưng bây giờ vừa nhìn cái áo này Nam Chi đã biết ngay mình không thể nào mặc vừa rồi.

Cô tức giận tính chuẩn bị đi tìm cửa hàng kia, vừa mới cầm lấy điện thoại, bỗng nhiên nhớ đến gì đó rồi quay đầu lại nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh đang ngồi ở sô pha thu dọn lớp túi bóng bao bên ngoài kiện hàng của cô. Vừa nhét vào thùng rác xong, ngẩng đầu lên đã thấy Nam Chi đang nhìn anh, nở nụ cười thiện ý: “Cậu tự mặc, hay để tôi mặc giúp cậu.”

Không có lựa chọn từ chối, hơn nữa cô còn trưng ra vẻ mặt vui vẻ như sắp sửa ra tay nên Tống Thanh chỉ ngập ngừng một chút rồi bị cô ôm lên giường, chuẩn bị c** q**n áo cho anh.

Anh vội vàng đè lại, còn đồng ý sẽ tự mình thay Nam Chi mới tha cho anh ra ngoài cửa chờ, còn cẩn thận kéo cửa lại cho anh nữa.

Trong căn phòng khách tối mờ, Tống Thanh ngồi dậy, đưa mắt nhìn bộ quần áo đặt bên cạnh.

Đó là một bộ khoác gió màu đen, kiểu dáng rất đơn giản, không có ký hiệu nam hay nữ, những kiểu đồ này thường được thiết kế theo kiểu unisex, bán chung cho cả nam lẫn nữ mà bây giờ có rất nhiều kiểu quần áo như vậy.

Tài khoản Taobao của Tống Thanh chủ yếu để mua mấy thứ quan trọng. Nhưng thỉnh thoảng cũng bị sa lầy vào mấy món đồ gợi ý, đôi khi vẫn có vài thứ khiến anh động lòng.

Anh không mua nổi nhưng có thể ngắm nó. Trên hình là người mẫu nam mặc nên đa phần đều là đồ của nam, nhưng lại có không ít ảnh chụp thực tế của các cô gái.

Hơn nữa họ đều bảo rằng mặc rất đẹp, còn rất thoải mái nữa.

Cũng có vài người mẫu trung tính, dưới phần bình luận nam nữ gì đều có đủ.

Cho nên bây giờ thật ra rất nhiều kiểu quần áo chỉ cần vừa với số đo cơ thể thì là nam hay là nữ đều có thể mặc chung được.

Dưới sự hối thúc của người đứng ngoài cửa, cuối cùng Tống Thanh vẫn cởi chiếc áo trên người xuống, mà thay cái mới lên.

Vừa mặc lên người, Tống Thanh đã cảm nhận được sự khác biệt, chất liệu vải rất thoải mái, hoàn toàn không thể so được với mấy bộ đồ cũ được anh nhặt trước đây.

Sờ vào đã cảm thấy rất chất lượng, cả bộ đồ này ít nhất cũng phải ba bốn trăm tệ.

Cách một lớp cửa kính, Tống Thanh tìm cớ: “Eo hơi chật, không thoải mái lắm.”

Anh vừa tính cởi ra, đã thấy Nam Chi đẩy cửa xông vào: “Tôi xem một chút.”

Cô mở đèn lên, đi tới nhìn trái ngó phải một lúc, vừa nhìn vừa cảm thấy khó hiểu “Đâu có nhỏ đâu”, vừa tiến lên đưa tay xem xét bên eo.

Anh vừa muốn che lại đã bị cô đẩy tay ra, kéo thử thắt lưng.

“Không nhỏ, vừa lắm mà.”

Nói xong, lại bảo anh xoay người để nhìn xem phía sau lưng.

“Vừa khít luôn, chẳng chật chút nào.”

Tống Thanh: “...”

Anh cảm thấy mình giống như một cái giẻ lau, bị cô lật qua lật lại, sau khi chỉnh lại vạt áo, cô lại lật anh trở về vị trí cũ.

“Rất hợp với cậu đấy.”

Tống Thanh không dám nói thêm gì nữa, cũng không dám than chỗ nào không thoải mái, anh sợ Nam Chi sẽ mở ra xem thật, sợ cô tự mình kiểm chứng xem có đúng như lời anh nói hay không.

*

Nam Chi đứng bên mép giường, lại cẩn thận xem xét quần áo và người đang ngồi trước mặt này.

Tống Thanh trông rất đẹp, ngũ quan tinh tế và sắc nét, có lẽ vì bệnh tật không thể làm việc, cũng chẳng mấy khi ra ngoài, làn da của anh trắng hơn rất nhiều, chiếc áo gió màu đen này càng làm nổi bật dáng vẻ trong trẻo, trắng nõn của anh.

Từ trước đến nay, anh chỉ mặc lại đồ cũ của người khác, khi đồ đến tay anh thì một là lỗi thời hoặc là ố vàng, rách nát, không biết anh đã giặt bao nhiêu lần mới khiến chúng nhìn dù cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ, trắng tinh.

Hoa văn trên áo cũng đã bạc màu vì giặt quá nhiều.

Dù là những bộ quần áo cũ nhưng chúng cũng chỉ khiến anh trông tệ hơn một chút mà thôi. Nhưng khi thay sang bộ đồ mới, anh thật sự trông sáng sủa và có thần thái hơn hẳn.

Cô có cảm giác đây mới chính là loại quần áo mà anh nên mặc.

Mấy bộ trước kia giống như một mớ giẻ rách dùng để bọc viên ngọc quý, khiến người ta cảm thấy vừa tiếc nuối vừa lãng phí.

Ngọc quý thì thường được bọc trong lớp nhung lụa thượng hạng. Cô vẫn còn nghèo, không mua nổi nhung lụa nhưng một lớp nhung bình thường khoác lên cũng được rồi, ít nhất cũng khiến nổi bật phần nào ánh sáng của viên ngọc quý.

Nam Chi không nhịn được mà nhớ lại ý định kéo thử dây thắt lưng của anh xem có chỗ nào chật không khi nãy của mình. Trong đầu còn nghĩ nếu chỉ có phần thun bị bó sát thì sẽ tìm thợ sửa lại, nhưng vừa mới nghĩ xong, tay đã vén lấy gấu áo của anh lên, ánh mắt chợt nhìn thấy vùng cơ bụng săn chắc, phẳng phiu còn trắng trẻo của anh.

Động tác dừng lại một chút, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, đầu ngón tay kéo lấy dây thun ở thắt lưng của anh.

Quần bị kéo căng, từ trong khe hở lộ ra đường nét mềm mại và phần bụng tinh tế phía dưới, cả phần xương chậu thấp thoáng lộ ra.

Thật sự rất đẹp.

Chàng trai đẹp trai, vừa đẹp trai vừa cuốn hút.

Rất khó để không nhìn, dù trên mạng cô đã thấy không ít “Trai đẹp”, nhưng Nam Chi vẫn phải thừa nhận người đang ngồi trước mặt cô này chắc chắn phải ngồi trên top đầu.

Chỉ tiếc là bộ quần áo này không phải đặt biệt mua cho anh, cũng không phải kiểu dáng đặc biệt dành cho nam.

Vậy mà anh mặc vào vẫn nhìn trông rất đẹp, rất thích hợp.

Nam Chi quyết định giữ lại bộ này, đồng thời định mua thêm cho anh hai bộ nữa.

Còn phải mua cả đồ lót nữa.

Vừa rồi khi kéo dây lưng, cô đã lỡ thấy một góc đồ lót của anh.

Vừa rách, vừa bị giặt cho phai màu, còn chút rộng nữa.

Chắc chắn không thể mặc lại nữa, phải đổi mới hết, áo trong cũng phải như thế.

Mua một con mèo còn phải sắm thêm bồn cát, ổ mèo, còn phải đưa đi tiêm phòng các kiểu nữa.

Ít nhất cũng phải tốn cả ngàn tệ, anh đã đỡ phiền và tiết kiệm hơn nuôi mèo rất nhiều rồi.

Thật ra Nam Chi cũng chưa từng đặc biệt chi tiền vì anh, quần áo cũng là cô mua cho mình, điện thoại là đồ trước đó cô mua cho mẹ, chỉ tốn hơn mười nghìn tệ lúc đón anh về nhà thôi.

Khi đó cô còn chưa hiểu rõ về anh, cảm thấy cô đưa anh trở về nhà, cho anh chỗ ăn chỗ ở đã là tốt lắm rồi, không tính xen vào những việc khác nữa, để anh sống trong nhà này cũng chẳng cần mua quần áo cho anh, thế cũng tốt lắm rồi.

Không ngờ anh lại không tệ, tự mình tìm việc làm, còn gánh thêm việc nhà và nấu cơm. Thế thì cô cũng không thể dùng suy nghĩ trước đó mà đối xử với anh được.

Hơn nữa anh còn mang căn cước, bằng tốt nghiệp, hộ khẩu đưa cho cô giữ, cô cũng không cần phải lo lắng chuyện anh sẽ bỏ đi nữa. Nam Chi đẩy xe lăn đến chỗ anh, cầm điện thoại đi lên lầu, nói là làm, lập tức lên mạng mua quần áo mới cho anh.

*

Trong phòng khách nhỏ ở lầu một, bởi vì đang mở đèn nên xung quanh sáng trưng, Tống Thanh thấy Nam Chi đi rồi, anh chống người, tự mình bò ra khỏi chăn, ngồi vào giữa giường, hơi nghiêng về phía trung tâm một chút, nhìn nơi được xem là “Cửa” ở phía đối diện.

Cánh cửa bằng kính, không rõ là được dán lớp phim chống nhìn trộm hay vốn dĩ đã có màu sắc như vậy, trông hơi tối, khi có người đi qua, họ có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu. Từ vị trí này, anh vừa vặn cũng nhìn thấy hình ảnh của chính mình bên trong.

Áo khoác gió này có cổ trụ, có thể bao trọn cả cổ, đi kèm một chiếc mũ, đủ để che chắn cho anh khi gặp mưa hoặc tuyết.

Màu đen trông rất gọn gàng, mạnh mẽ, hơi rộng một chút, nhưng vào mùa đông mặc thêm áo thun và áo len bên trong thì vừa đủ ấm, không lo bị lạnh.

Tống Thanh nhìn vào hình ảnh của mình bên trong, khó tránh khỏi cảm thấy có chút khác biệt.

Anh mới ở nhà Nam Chi hai ngày, mà từ đầu đến chân đã được cô thay đổi hoàn toàn.

Tống Thanh thu lại ánh nhìn, dịch người về phía mép giường, định với lấy quần áo của mình để thay ra rồi đi rửa mặt.

Bộ mới đã được Nam Chi tháo mác, nhưng anh vẫn cảm thấy mặc đồ mới có chút tiếc.

Anh còn muốn xem cái mác đó liệu có cách nào khôi phục được không.

Vừa chạm tới xe lăn, vì vươn tay quá xa, anh làm căng vết thương. Nam Chi không có ở đây, nên anh cũng chẳng cần giả vờ như không có chuyện gì, khẽ rên lên một tiếng vì đau, bỏ một tay ra đưa lên xoa chỗ xương quai xanh.

Chỗ này gãy xương có chút nghiêm trọng, nhưng anh không chịu ngồi yên mà cứ mãi làm việc nên nó đã đau từ lâu. Chỉ là anh không muốn để Nam Chi biết nên cố gắng chịu đựng.

Nam Chi lên lầu rồi, không nhìn thấy anh nữa thì anh mới dám để ý đến, nhưng mà vừa mới chạm một chút thôi mà đã đau đến mức anh không thể chịu được mà hít một ngụm khí lạnh.

“A…”

Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không lắng nghe kỹ thì gần như không thể nhận ra. Nhưng ở tầng hai, Nam Chi vẫn nghe thấy.

Vốn dĩ cô vẫn luôn chú ý đến Tống Thanh. Lúc mua quần áo cho anh mới nhận ra mình không biết kích cỡ của anh, vừa rời khỏi giường đang tựa vào cửa sổ, định đứng ở trên này nhìn xuyên qua khung cửa kính nhìn anh xem có nhìn được gì không, nhưng lại vô tình nghe thấy tiếng rên đó.

“Cậu bị thương à?”

Trong phòng khách nhỏ dưới lầu, Tống Thanh lập tức cẩn thận nói: “Không có.”

Nam Chi không tin, lại lạch bạch chạy xuống lầu, nhìn vào phòng khách nhỏ sáng rực của anh.

Tống Thanh đã ngồi thẳng người, khuôn mặt trở lại bình thường, không để lộ một chút đau đớn nào.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nam Chi nhìn thẳng vào anh.

Tống Thanh đành phải giải thích một câu: “Vừa rồi vô tình đè vào vết thương.”

Nam Chi vẫn không tin: “Tống Thanh, tôi là y tá đó.”

Bây giờ cô chính là người đặc biệt thu nhận, nuôi dưỡng người bệnh như Tống Thanh đấy, nên bắt buộc phải dò hỏi.

Từ ngày đầu đến ngày thứ ba thì đau đến nghiến răng nhăn mặt, từ ngày thứ tư đến một tuần có thể cử động một chút, nhưng vẫn đau mỗi khi động vào, phải nghỉ ngơi thật tốt, khoảng mười ngày mới có thể làm được việc gì đó.

Tống Thanh mới chỉ hơn một tuần, hơn nữa ban ngày anh còn tự mình di chuyển hai chậu hoa, nó nặng đến mức khiến người bình thường như cô khiêng lấy nó cũng phải mỏi cả hai tay.

Anh là một bệnh nhân, không nên làm mấy việc đó, làm rồi thì chắc chắn sẽ bị kéo giãn vết thương.

Còn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Ánh mắt Nam Chi lướt một vòng trên người anh, rất dễ tìm được điểm yếu, cô cũng không khách sáo, đưa tay ra, cách một lớp áo, chạm vào dưới xương quai xanh dùng thêm một chút lực mà đè xuống.

Tống Thanh vẫn giữ vẻ bình thản: “Vốn dĩ không quá nghiêm trọng, bác sĩ cũng nói tôi còn trẻ, đã gần như khỏi hẳn rồi.”

Nam Chi chỉ tin vào phán đoán của chính mình, nên tăng thêm lực.

Hai tay Tống Thanh chống xuống hai bên giường bất giác siết chặt, nhưng trên mặt vẫn không để lộ biểu cảm gì.

Nam Chi lại tiếp tục tăng thêm lực.

Trán Tống Thanh bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái đi, hai cánh tay chống bên giường run nhẹ. Dưới sự ép sát từng bước một này của cô, cuối cùng anh cũng không chịu nổi, cả người ngã ngửa ra sau, rơi vào chiếc chăn mềm mại, tóc mái trên trán ướt đẫm.

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, đôi môi đỏ hé mở để lấy hơi, hô hấp dồn dập.

Quả nhiên, trước đó đều là giả vờ cả.

Bình Luận (0)
Comment