Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 30

Nam Chi ngồi trên ghế sofa, nhìn Tống Thanh đẩy xe lăn ra cửa chính để liên lạc với nhân viên giao hàng chỉ cách để họ mang đồ ăn lên lầu. Trong khi cô thảnh thơi chơi đùa với mèo, chơi được một lúc chẳng hiểu sao cô lại hỏi anh: “Tống Thanh, cậu nghĩ một gia đình sẽ có những thành viên nào?”

Tống Thanh vừa nói chuyện với nhân viên giao hàng xong, đang ở cửa chờ đồ ăn được mang lên, nghe thấy cô hỏi như thế, anh có chút ngập ngừng: “Có ba, có mẹ, có con?”

Đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều biết, cho nên anh có chút ngập ngừng.

Nam Chi gật đầu, rồi nhìn hai chú mèo, sau đó chỉ vào mình, nghiêm túc nói.

“Gọi ba ba đi.”

Không biết hai chú mèo này nghe có hiểu hay không nhưng cũng phối hợp với cô mà “Meo” lên một tiếng như đáp lời. Nam Chi được đà, chỉ tay về hướng Tống Thanh, không biết xấu hổ mà nói: “Kia là mẹ.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc, làm như thật mà dạy tiếp: “Gọi mẹ đi.”

Hai chú mèo: “...”

Nam Chi cảm thấy mới vừa bắt đầu nên đều như thế. Vì vậy, cô tiếp tục dạy: “Tôi là ba.”

Cô lại chỉ vào Tống Thanh lần nữa, tăng lớn âm lượng nói: “Đằng kia là mẹ.”

Đang ở cửa chờ thì Tống Thanh nghe được tiếng gọi này, ngước mắt liếc nhìn cô nhiều thêm một chút.

Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nếu kêu anh giải thích chỗ nào, thì anh không nói được.

Trên sofa, Nam Chi vẫn còn đang dạy: “Tôi là ba.”

Mèo con có thể biết cô đang nói chuyện với chúng, nên rất phối hợp mà “Meo” một tiếng.

Nam Chi càng dũng cảm hơn: “Cậu ấy là mẹ.”

Meo~

Nam Chi vui vẻ ra mặt nói: “Ngoan ghê.”

Đúng lúc này người giao hàng giao đồ ăn đến, Tống Thanh mang vào nhà, đẩy xe lăn đến gần sofa. Nam Chi chỉ vào anh, để mèo gọi anh: “Mẹ.”

Nếu lúc đầu Tống Thanh ở xa không nghe thấy rõ cô dạy gì cho chúng, thì bây giờ anh đã nghe thấy rõ ràng mọi thứ rồi.

Nam Chi cũng đang cố ý, kể cả khi anh đến gần, cô vẫn như cũ không thay đổi, tiếp tục dạy cho mèo.

Tống Thanh vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa thu xếp gọn gàng các túi đồ ăn.

Dáng vẻ tập trung lắng nghe hơn hẳn ngày thường, lại còn chẳng có chút phản đối nào, gần như ngầm đồng ý với cách dạy của Nam Chi. Thấy thế cô càng thêm khí thế: “Tôi là ba, cậu ấy là mẹ.”

Tống Thanh vừa nhìn Nam Chi giỡn với mèo, vừa tranh thủ lúc cô tạm dừng mà rửa sơ bàn tay mình. Sau khi quay lại, anh mở từng hộp thức ăn, xếp gọn gàng các món ăn lên bàn.

Khi mở hộp cơm ra, nước sốt bất ngờ văng ra dính vào ngón tay anh, Tống Thanh khẽ nâng tay lên l**m nhẹ một cái, gọn gàng nuốt trọn phần nước sốt vừa dính vào tay khi nãy.

Nam Chi lén lút quan sát anh, cảnh tượng này không thoát khỏi được tầm mắt cô, nhịn không được mà nhớ đến bà nội của mình.

Người già đã quen với cách tiết kiệm, khi đập trứng vệt trứng còn sót lại bên trong không thể trút sạch ra bên ngoài, bà luôn kiên nhẫn l**m sạch sẽ từng chút một, canh còn thừa cũng dùng bánh bao mà chấm hết nước.

Những thói quen này thường chỉ thấy ở những ông lão, bà lão tầm tám mươi tuổi.

Nhưng Nam Chi nhanh chóng nhận ra, dù sống trong thời đại hòa bình, ai cũng có cơm ăn áo mặc nhưng cuộc sống trước kia của Tống Thanh chẳng khác nào thời kỳ trước, vô cùng khổ cực.

Nụ cười trên môi Nam Chi dần tắt, cô tập trung chuyển hướng nhìn đầu ngón tay anh, phát hiện kẽ tay còn dính chút sốt thì anh đưa đầu lưỡi đỏ hồng của mình ra, tiếp tục l**m sạch.

Có lẽ anh nhận thấy được ánh mắt của cô đang dán chặt vào mình, anh hơi khựng lại, cuối cùng thì lấy khăn giấy lau sạch phần còn lại.

Nam Chi thôi không nhìn nữa, thầm nghĩ.

Sao trước kia cô không phát hiện hành động này lại đẹp mắt đến thế nhỉ?

“Được rồi, ba mẹ đi ăn cơm đây, các con chơi đi nhé.” Nam Chi thả hai con mèo xuống, định đi rửa tay vì đã chơi với mèo quá lâu rồi. Nhưng khi chuẩn bị đứng dậy, cô thấy trên ngón tay của Tống Thanh còn dính chút sốt vì lau giấy nhưng chưa sạch. Vì thế thuận tay đẩy xe lăn của anh đến bồn rửa tay, cười nói: “Ba mẹ phải rửa tay rồi mới ăn cơm được chứ ~”

Tống Thanh im lặng để cô đẩy xe đi, anh ngồi yên trước bồn rửa tay, trên mặt gương treo ở phía sau đang phản chiếu hình bóng của hai người.

Nam Chi mỉm cười, có thể thấy rằng tâm trạng của cô đang rất vui vẻ, đứng phía sau giữ lấy tay cầm xe lăn. Anh vẫn ngồi im lặng ở đó, định đợi cô rửa tay xong rồi mới đến lượt anh rửa, nhưng Nam Chi dõng dạc nói: “Tôi là ba, phải để cho mẹ, mẹ rửa trước.”

Tống Thanh: “...”

Anh cảm thấy kỳ quái liếc cô nhưng thái độ của Nam Chi rất kiên quyết, nên không còn cách nào khác, anh đành đưa tay ra trước, mở vòi nước và bắt đầu rửa.

Nam Chi đứng bên cạnh, chăm chú nhìn, thầm tán thưởng, tay của “Mẹ” thiệt là xinh đẹp.

Ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, phần móng tay và đầu ngón tay còn hơi hồng hồng, nếu đưa đôi tay này lên mạng, chắc chắn sẽ làm đám “Mê tay” phát điên mất.

Tiếc là Tống Thanh không hay lên mạng, cũng chẳng phải kiểu người đăng ảnh tay của mình để làm vui lòng ai hết.

Sau khi Tống Thanh rửa tay xong, đến lượt Nam Chi rửa. Cô rửa xong, lau khô, rồi đẩy xe lăn của anh quay lại bàn ăn, không để anh tự đẩy. Mặc dù cô biết rõ Tống Thanh là người rất thích sạch sẽ, mà mỗi ngày anh đều lau chùi bánh xe lăn rất sạch sẽ. Nhưng cô vẫn cảm thấy, nếu anh đụng vào thì bàn tay vừa rửa xong sẽ tiếp tục bẩn lại.

Sau khi hai người quay lại bàn ăn, đuổi hai con mèo đang tò mò lại gần đi. Sau đó, dọn đồ ăn lên bàn.

Bàn ăn này có hình chữ nhật, ngồi đối diện nhau nên khoảng cách giữa hai người không xa lắm. Nam Chi biết bình thường Tống Thanh chỉ gắp những món ăn rẻ nhất, như giá đỗ, rau cải xanh, thậm chí đôi khi chỉ là những gia vị như tỏi hoặc ớt. Anh làm như thế bởi vì muốn nhường những phần ngon nhất, đặc biệt là thịt lại cho cô. Mà Nam Chi lại không thích ăn thịt, nên nhanh tay gắp một đống thịt vào trong bát của anh, vừa gắp vừa nói.

“Mẹ gầy quá, phải ăn nhiều một chút.”

Tống Thanh im lặng lắng nghe.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không hiểu vì sao cô lại gọi anh là mẹ.

Trong ký ức của anh, anh chưa từng gặp phải tình huống nào như thế này, nên không thể hiểu được là vì sao cô lại gọi như thế.

Nhưng chẳng sao cả, cô vui là được rồi.

Không biết có phải do anh cảm nhận sai hay không, nhưng mỗi lần cô gọi anh là mẹ, giọng cô cũng cất cao hơn mấy phần, ánh mắt đầy niềm vui mà cô không thể nào che giấu được.

Thôi, cô thích kêu thế nào thì kêu vậy đi.

Tống Thanh cầm đũa, cẩn thận gắp thức ăn từ bát mình. Đống thịt kho tàu và thịt thái mỏng được chất cao ngất ngưởng khiến anh chẳng biết bắt đầu ăn từ đâu.

Lần nào cô cũng như thế, lòng tốt của cô giống như bát cơm này, đầy ắp, tràn đầy, dường như lúc nào cũng muốn anh ăn no.

Tống Thanh vùi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Anh chưa từng từ chối cách xưng hô này, điều đó với Nam Chi chẳng khác nào sự khích lệ, ngoài mặt cô không biểu lộ gì nhưng trong lòng vui sướng đến mức như đang nhảy múa.

Nam Chi lại càng thêm phấn khích, tiếp tục gắp thêm đồ ăn vào bát cho anh, dù anh vừa mới ăn hết nhưng tiếp tục lại bị cô chất đầy.

Cô gọi tổng cộng ba món, một món rau, hai món mặn, món rau bị cô kéo qua ăn hết, chỉ còn lại hai món mặn cho anh, hai món đó trộn lẫn vào nhau, nhưng anh không kén chọn trong việc ăn uống, Nam Chi quan sát một hồi mà vẫn không phát hiện ra anh thích món nào hơn.

Nếu chỉ nhìn qua, người ta còn có thể lầm tưởng món anh thích là cơm trắng, vì gần như mỗi miếng thức ăn, anh đều phải xúc một đống cơm lớn để ăn kèm.

Thật ra, Nam Chi hiểu rõ nguyên nhân anh làm như thế. Bởi vì cơm thì rẻ, còn một lý do nữa.

Qua mấy ngày nay, Nam Chi cũng nhận ra, sức ăn của anh không nhỏ, nếu chỉ ăn đồ ăn thì anh sẽ không no, còn không thể chống đói, một bát cơm không đủ, nên cô đặc biệt gọi cho anh hai phần. Cô chỉ ăn nửa phần là đủ, thậm chí cô mang phần ăn của mình cho anh vì sợ anh không đủ ăn.

Giống như mọi lần, bữa cơm này cô cũng ăn xong trước. Sau khi cô ăn xong, đồ ăn vẫn còn kha khá, cô cố ý nói với anh rằng mình không ăn được đồ ăn để qua đêm, nên anh phải ăn hết.

Tuy Nam Chi rảnh nhưng cũng không chịu ngồi yên, liên tục gắp đồ ăn cho anh, khi cô đã gắp hết phần thịt trong hai món mặn sang chén anh, thì chỉ còn lại rau và các gia vị đi kèm, anh tiếc, không nỡ bỏ nên sẽ ăn hết tất cả.

Đến cả nước sốt của món ăn, anh cũng đổ vào cơm để ăn cùng, các gia vị như tỏi, hành, ngò được dùng để trang trí, anh cũng không để lại chút nào.

Hộp cơm ăn xong sạch sẽ, không còn sót gì.

À vẫn còn thừa một chút, anh không ăn gừng.

Có vẻ như gừng đúng là thứ mà mọi người ở khắp cả nước đều không thích, dù là người dễ tính đến đâu trong chuyện ăn uống cũng chẳng ưa gì.

Anh còn đang dọn nốt phần ăn cuối cùng thì Nam Chi đã kịp ném hết hộp cơm mang đi vào thùng rác, lau sạch vết nước sốt vương trên bàn. Dù tốc độ ăn của Tống Thanh đã nhanh hơn nhưng vẫn không thể đuổi kịp cô, càng không nói tới việc làm việc nhà. Vì cô đã làm xong tất cả mọi thứ cần làm.

Sau khi có chút thời gian rảnh rỗi, cô nghĩ.

Phải cố gắng kiếm tiền thôi, cố gắng để vợ của mình được ăn bốn món mặn một món canh, chỉ ăn đồ ngon, một bát cơm là đủ.

Nhưng phải nói là anh ăn cơm trông ngon lành thật. Trước kia Nam Chi ăn cơm lúc nào cũng chậm, ăn một chút, nghỉ một chút, lại ăn tiếp, rồi lại nghỉ, như thể việc ăn uống đối với cô rất mệt mỏi, là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành.

Mà cô thì rất ghét cái nhiệm vụ này, thế nên lúc nào cũng kéo dài lê thê, chẳng chịu ăn cho đàng hoàng.

Từ khi ăn cùng anh, tốc độ ăn của cô tăng lên rõ rệt, một bữa cơm không còn kéo dài hàng tiếng đồng hồ nữa mà chỉ tầm mười mấy phút là xong.

Ăn xong còn thừa một chút thời gian, cô muốn dành để quan sát “Vợ” và “Con” của mình.

Tạm thời thì cô vẫn chưa có tình cảm gì sau sắc với hai “Đứa con” này lắm, chủ yếu chỉ quan tâm đến “Vợ” thôi. Cô muốn hiểu anh nhiều hơn, tránh việc lần sau muốn mua gì cho anh lại chẳng biết phải mua gì.

Nhưng thời gian eo hẹp, cô chưa kịp quan sát ra điều gì thì điện thoại đã báo 12 giờ 40, đến giờ phải đi làm rồi.

Nam Chi: “...”

Cô than thở, giọng nghẹn ngào: “Không muốn đi làm chút nào ~”

Muốn ở nhà với “Vợ” và “Con” thôi.

“Đi làm khổ quá à ~”

Nhưng mà sự thật là không đi không được, Nam Chi đành vực dậy tinh thần đứng lên, nói: “Ba đi bắt thú, kiếm tiền cho mấy mẹ con xài ~”

Lúc Nam Chi nói câu đó, ánh mắt của cô luôn đặt trên người Tống Thanh. Anh dừng đũa ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong veo, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đáng yêu quá đi mất.

Nam Chi bước đến cửa ra vào, cố tình đổi giày chậm một chút, quả nhiên không lâu sau đã nghe thấy tiếng xe lăn của Tống Thanh đang chuyển động, chờ cô mang giày xong đứng thẳng người dậy, Tống Thanh đã đến bên cạnh để tiễn cô đi làm.

Cô chỉ xách theo một cái túi, định mở cửa ra ngoài thì anh nhắc nhở, tay chỉ vào kệ trang trí bên cạnh: “Chìa khóa.”

Chìa khóa treo trên kệ để đồ trang trí.

Nam Chi giả vờ như vừa mới phát hiện ra, vui vẻ reo lên: “Ôi suýt nữa là quên mất rồi, cũng may còn có cậu nhắc đấy!”

Vì để cảm ơn anh, Nam Chi đành quay lại ôm anh một cái thật chặt. Sau khi hấp thụ đủ năng lượng trên người anh, mới buông anh ra, vô cùng vui vẻ bước ra khỏi cửa.

Trước khi đi, Tống Thanh còn nghe thấy tiếng của cô vọng lại từ hành lang phía xa.

“Đi kiếm tiền về nuôi vợ nuôi con thôi nào ~”

Cuối câu cô còn cất cao giọng, vô cùng vui vẻ và hào hứng.

Tống Thanh vẫn đứng ngẩn người ở cửa, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Một lúc sau anh mới nhận ra, hình như người “Vợ” mà cô nhắc đến chính là anh.

Cô xem mấy con mèo là con, để chúng gọi cô là “Ba”, còn gọi anh là “Mẹ”, thế chẳng phải cô đang xem anh chính là vợ của cô à.

Nhưng... Tại sao chứ?

Tống Thanh đóng cửa lại nhưng vẫn chưa nghĩ thông được.

Anh trở lại bàn ăn, ăn nốt chút cơm còn sót lại, ngay cả nửa hạt cơm ở đáy bát cũng gắp lên, không để sót chút nào, xong xuôi anh mới vứt hộp cơm vào thùng rác.

Nghĩ một lúc, anh lại nhặt túi đựng cơm mà Nam Chi đã vứt vào thùng rác ra.

Trước đó anh đã tháo ghim bấm trên chiếc túi nhựa này ra, vẫn còn nguyên vẹn, chất lượng khá tốt, vứt đi thì thật lãng phí, có thể dùng để đựng đồ này đồ kia.

Sau khi Tống Thanh lau đi chút nước sốt còn dính trên nó, khi định mang đi cất, anh lại không biết để ở đâu, nhà cô sạch sẽ ngăn nắp, dường như đặt ở đâu cũng không phù hợp. Cuối cùng, anh mang nó vào phòng khách nhỏ, nhét vào trong túi hành lý của mình.

Làm xong mọi việc, khi rảnh rỗi, anh không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Rốt cuộc là cô có ý gì thế?

Cuối cùng không thể kìm nén được mà lên mạng tìm kiếm.

Khi con gái kêu con trai là vợ thì có ý nghĩa gì?

Bình Luận (0)
Comment