Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 31

Tống Thanh tìm thấy khá nhiều lời giải thích, có người nói là do thích, có người nói chỉ cảm thấy chơi vui, cũng có ý kiến cho rằng chỉ đơn thuần là thích chơi trò gia đình thôi, cũng có người bảo rằng, thiếu thốn thứ gì sẽ khát khao thứ đó.

Anh cảm thấy có lẽ Nam Chi thuộc hai kiểu cuối cùng, chính là thích chơi trò gia đình. Bởi vì khi gọi anh là mẹ, cô đã từng hỏi anh người một nhà gồm những ai. Còn lý do cuối cùng, tuy rằng ở chung không lâu nhưng anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô thích những con vật nhỏ ấm áp, khắp mọi nơi trong nhà cô đều toát lên sự ấm cúng.

Cô cũng thường xuyên nói về những kỷ niệm êm đềm của mình trong quá khứ, về những ngày tháng sống ở quê với bà nội. Những câu chuyện ấy nhiều lần khiến Tống Thanh nhớ lại khoảng thời gian từng được ba mẹ yêu thương.

Qua những lời cô kể, anh thường tự hình dung ra hình ảnh của mình khi còn là một đứa nhỏ, đầy những mong chờ, trân trọng và vẻ đẹp thuần khiết.

Giống như việc anh hy vọng có thể quay lại những ngày tháng có ba mẹ bên cạnh yêu thương, Tống Thanh cảm thấy Nam Chi cũng muốn tái hiện lại đoạn ký ức ấm áp này.

Cho dù chỉ là một trò chơi, nhưng cô vẫn muốn gom góp những mảnh chắp vá để tạo nên một “Gia đình.”

Khi Tống Thanh dọn dẹp nhà, anh gần như đã đi qua từng đi qua từng góc nhỏ của tầng một. Trên bức tường phía sau sofa trong phòng khách lớn có treo những bức ảnh, chủ yếu là ảnh của cô và bà nội, chỉ có duy nhất một tấm ảnh cô chụp với cả gia đình.

Trong bức ảnh gia đình đó, chị gái và em trai ngồi ở phía trước, mẹ và ba đứng ở phía sau, mà cô đứng ở bên cạnh họ, giống như một khối dư thừa, không thể nào dung nhập vào gia đình của họ.

Nam Chi từng nói rằng cô được bà nội nuôi lớn, trong nhà chỉ có mỗi mình cô được bà nội nuôi.

Nhưng vì sao họ lại không thương cô chứ.

Rõ ràng cô tốt bụng và đáng yêu như thế mà.

Nếu như cô được yêu thương có lẽ sẽ không giống như bây giờ, quá mức xem trọng việc hòa thuận của “Gia đình”, thậm chí còn coi trò chơi như thật, chơi một cách nghiêm túc, vui vẻ và hết mình.

Tống Thanh tắt trang web đó đi, mở trang tìm kiếm mới, lần này anh tìm kiếm chính là…

[Những công việc thích hợp để làm ở nhà.]

[Người khuyết tật chân thì làm thế nào để tìm được việc]

[Gần đường Phổ Tân có việc làm thủ công nào không?]

Anh tạo một ghi chú mới, sao chép những thông tin hữu ích mà anh tìm được, dán vào đó để dành ngày nào đó sẽ dùng đến nó.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cảm thấy, mình nên xuống con hẻm nhỏ phía đối diện, nơi lần trước đến nhận hàng để xem thử.

Tống Thanh chần chờ một lát, rồi quyết định nhắn tin cho Nam Chi, nói cho cô biết suy nghĩ của anh.

*

Nam Chi vừa mới trở lại bệnh viện, thay đồng phục xong thì nhận được tin nhắn. Cô mở ra xem thì nhìn thấy tin nhắn của Tống Thanh, anh nói anh muốn đến con hẻm nhỏ ở đối diện chỗ nhận hàng lần trước để xem thử, không làm gì cả, chỉ muốn tìm trước xem có công việc nào phù hợp với anh không, để anh thấy an tâm một chút.

Cảm giác này ít nhiều gì Nam Chi cũng có thể hiểu được. Khi vừa mới tốt nghiệp, cô cũng luôn lo lắng đến việc thực tập, mặc dù trong trường đều sẽ sắp xếp, cô cũng có thể tự tìm nhưng trước khi mọi việc đâu vào đấy, thì không tránh khỏi có chút bất an trong lòng, nên muốn đi dò hỏi khắp nơi.

Cũng giống như anh của bây giờ.

Nam Chi do dự một lát, trả lời anh.

[Tôi cũng muốn hít hakimi: Cậu nhớ chú ý an toàn, mệt quá thì phải nghỉ ngơi nhé.]

Có muốn quản cũng không quản được anh, thật ra người này chỉ ngoan ngoãn một chút khi ở trước mặt cô thôi, cô vừa đi anh lại trở về như cũ. Cô không cho anh làm việc, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, quay đầu lại đã thấy anh mang quần áo của cô đi giặt sạch, hoa ngoài ban công cũng đã được tưới, thậm chí lúc cô về còn bắt gặp anh đang lau lò nướng và lò sưởi.

Anh hành động như kiểu đã bị bắt tại trận rồi nhưng vẫn cố gắng che giấu hiện trường, hành động tiêu hủy bằng chứng của anh khiến Nam Chi thấy buồn cười, nhưng cô không vạch trần anh.

Cô chỉ bị bệnh nên cảm thấy lười biếng và không có tinh thần làm việc nhà thôi, chứ cũng không phải kiểu người vô ý đến mức không nhận ra bất kỳ điều gì, thật ra những sự thay đổi trong nhà cô đều nhìn thấy rõ ràng.

Cô là người rất thích vẽ tranh nên thường ngày cũng vô cùng chú ý đến những chi tiết nhỏ, có điều gì khác lạ cô đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Ngay cả phòng khách nhỏ mà anh ở, vị trí của mỗi quyển sách đã được thay đổi không giống lúc đầu, bây giờ nó được xếp gọn gàng theo bảng chữ cái, cô cũng nhìn thấy rất rõ.

Muốn giấu cô là một việc làm bất khả thi rồi.

Nói đi cũng phải nói lại, anh thích làm việc nhà như thế, dường như không thể ngồi yên tại chỗ, rõ ràng cô đã nói rằng anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng làm gì cả rồi.

Nếu là người khác có lẽ đã nằm yên đó mà tận hưởng rồi, nhưng anh thì không giống thế, dù bị thương nhưng vẫn muốn chạy tới chạy lui.

Nhưng mà anh có thể ngoan ngoãn báo cáo lịch trình của anh khiến Nam Chi cảm thấy vừa an tâm vừa hài lòng, nên cô nhắn tin cổ vũ anh.

[Tôi cũng muốn hít Hakimi: Cố lên, cậu làm được mà!]

Bên kia, Tống Thanh nhận được tin nhắn của cô gửi đến, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra khi nắm được quy luật về giờ giấc làm việc của Nam Chi, anh hoàn toàn có thể tự mình đi mà cô không hề biết, nhưng không biết vì lý do gì mà anh không muốn làm như thế.

Anh không muốn cô bất ngờ phát hiện ra việc này và cảm thấy giận anh, cảm thấy thất vọng rồi không còn cười với anh nữa, cũng không còn những lúc vui vẻ nói chuyện lúc ăn cơm, không chơi trò chơi gia đình cũng không xem anh là một phần trong “Gia đình” của cô nữa.

Anh thích mọi thứ giống như bây giờ.

Sau khi được cô cho phép, Tống Thanh đẩy xe lăn đi đến trước cửa nhà, khi sắp đến lối ra thì anh nhận được một tin nhắn.

[Tôi cũng muốn hít hakimi: Hôm nay gió lớn, phải mặc thêm áo, nhớ đội mũ nhé.]

Tống Thanh mặc đã đủ ấm rồi nhưng vẫn chưa đội mũ, chiếc mũ đó mà đội ở trong nhà thì có chút nóng, hơn nữa, vì còn mới nên anh cứ cảm thấy tiếc nuối, muốn giữ lại để dành cho những dịp quan trọng rồi đội. Nhưng Nam Chi đã đặc biệt dặn dò như thế, anh đành quay lại ngoan ngoãn đội mũ lên rồi mới ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, một vấn đề không thể tránh được lại xuất hiện, ngưỡng cửa quá ca, khiến anh ngồi xe lăn không thể tự mình đẩy xe ra ngoài.

Trước đây anh cũng từng nghĩ đến ngưỡng cửa ấy, nó từng khiến anh mắc kẹt lại nhưng cũng là cái cớ để anh không biết xấu hổ mà nằm lì trong nhà. Nếu sau này khi đã vượt qua được rồi, sẽ không còn bất kỳ lý do nào để thoái thác nữa.

Nhưng Tống Thanh vẫn kiên quyết bước qua, giống như mỗi lần đi vệ sinh, anh luôn đặt một chiếc ghế nhựa ở cửa, tự mình di chuyển lên ghế, sau đó kéo xe lăn qua rồi đặt xe về chỗ cũ. Lần này anh không vội vã đóng cửa lại, thay vào đó anh thử kiểm tra khóa cửa bằng vân tay trước.

Cửa mở.

Nam Chi không lừa anh, cũng không tìm cớ để qua loa với anh, cửa này có thể để anh tự do đóng mở, ra vào theo ý mình.

Tống Thanh thử đi thử lại hai ba lần, lần nào cũng hoạt động y như anh muốn thì mới đóng cửa lại, rồi đi vào trong thang máy.

Thang máy cũng cần quét vân tay, trước đó Nam Chi đã đặc biệt nhờ nhân viên quản lý tòa nhà cài đặt đưa thông tin của anh vào máy. Khi anh vừa vào thang máy, anh không vội bấm đến tầng một ngay mà thử bấm vào tầng hiện tại, khi nút sáng lên, thang máy nhận diện thành công.

Cửa thang máy đóng lại nhưng do không có ai lên nên sau một hồi lâu, nó lại mở ra, rồi đóng lại một lần nữa.

Cuối cùng, Tống Thanh cũng yên tâm, mạnh dạn bấm xuống tầng một, vừa ra khỏi thang máy, anh di chuyển về phía cửa sau, cửa mà trước đó Nam Chi đã dẫn anh đi.

Cửa sau không có cài đặt vân tay của anh, Tống Thanh thử một chút, quả nhiên không mở được, nhưng ở đó có một chốt bảo vệ, khi anh đến nơi, nhân viên bảo vệ không hỏi han gì quá nhiều, chỉ mở cửa để anh ra ngoài.

Tống Thanh đứng đợi một lúc, chờ xe ít đi rồi mới băng qua con đường nhỏ đi sang khu phía đối diện.

Anh ngồi trên xe lăn, vừa đến gần đã thu hút vô số ánh mắt của mọi người phía bên kia đường. Nhưng Tống Thanh có một đặc điểm chính là những ánh mắt râu ria từ những người không liên quan, không hề ảnh hưởng gì đến anh cả.

Chỉ có Nam Chi là ngoại lệ. Bởi vì Nam Chi là người đã giúp đỡ anh trong lúc anh tuyệt vọng, bất lực cần sự giúp đỡ nhất. Cô chính là chiếc phao cứu sinh của anh, cô làm gì anh cũng để tâm.

Từng cử chỉ, từng hành động của Nam Chi đều khiến anh chú ý, khiến anh không còn là chính mình nữa.

Ngoại trừ Nam Chi, thật ra anh vẫn là anh chẳng thay đổi gì, đối với những ánh mắt khác thường từ những người khác. Khi đến nơi, anh dừng xe lại, ngẩng đầu nhìn những tờ giấy quảng cáo được dán khắp nơi trong ngõ nhỏ, thật ra ánh mắt anh vẫn luôn chú ý đến những cụ già đang làm việc bằng những món đồ thủ công.

Các bà ấy mỗi người một việc, có người đan len, có người thì đóng gói đồ, còn có những người khác đang gia công một vài món đồ nhỏ nhặt.

Với tình trạng bây giờ của anh, anh biết mình không thích hợp làm những công việc đòi hỏi phải khuân vác, vận chuyển hay đồ quá cồng kềnh, thứ anh cần là những công việc nhẹ nhàng, dễ mang đi, chẳng hạn như đan khăn quàng cổ, thêu tranh chữ thập, việc có thể làm lâu cũng được, miễn là phù hợp với anh.

Trong lúc Tống Thanh còn đang quan sát, mấy cụ già đã thân thiện mà bắt chuyện với anh trước: “Chàng trai à, con tìm việc à?”

Tống Thanh gật đầu, nhân cơ hội này cũng tiến đến gần hỏi xem gần đây có những việc nào phù hợp với anh không. Trong lúc trò chuyện, anh dừng xe bên cạnh một cụ bà đang đan khăn quàng cổ, lặng lẽ đứng bên cạnh, chăm chú nhìn bà đan khăn.

Thêu tranh chữ thập cần phải có tay nghề, nhưng đan khăn có vẻ đơn giản hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment