Hôm nay Nam Chi bất ngờ đón tiếp vài vị khách bất ngờ, họ là bạn học của Tống Thanh, vốn dĩ họ muốn đến thăm anh, nhưng phát hiện anh đã xuất viện nên mới đến đây hỏi anh đã đi đâu, hỏi tới hỏi lui cuối cùng hỏi đến chỗ cô.
Buổi chiều bận rộn cũng không thua kém gì buổi sáng, cô gần như không có thời gian nghỉ chân, nhưng giáo viên rất tốt bụng, cho phép cô ra ngoài giải thích rõ ràng với họ.
Tổng cộng có hơn mười người đến, cũng giống như lần trước, mỗi người họ đều mang theo quà.
Đầu tháng, họ được gia đình chu cấp chút tiền sinh hoạt, còn gom góp được một ít tiền, muốn đến đóng tiền thuốc giúp Tống Thanh.
Nam Chi nhìn thử một chút, tổng cộng hơn ba nghìn tệ, tuy không nhiều lắm nhưng có lẽ đây chính là tất cả số tiền mà bọn họ có được.
Bởi vì đa số bọn họ đều chỉ vừa mới tốt nghiệp, tiền bạc còn chưa dư dả, lúc thực tập còn phải nhờ vào phụ cấp từ gia đình, bản thân còn tiêu chẳng đủ, thế mà có thể góp được hơn ba nghìn tệ đã là rất đáng quý rồi.
Nam Chi không nhận số tiền đó, mà còn trấn an họ rằng cô và một nhà hảo tâm khác đã sắp xếp ổn thỏa cho Tống Thanh rồi.
Cô vẫn không nói mình chính là nhà hảo tâm kia, chủ yếu là cô sợ phiền, hôm nay may mắn người đến tìm anh là bạn học, nếu ngày nào đó chú thím anh đến đây thì phiền phức rồi, làm không ổn có khi cô còn bị đòi tiền.
Cô bảo với họ là nhà hảo tâm đã đón anh đi rồi, còn nói cô cũng không thể liên lạc được để tránh những rắc rối sau này.
Cách này còn có thể làm một bộ lọc, để cô xác định được ai là người thật lòng muốn giúp Tống Thanh, thì mới để họ đến gặp anh.
Những người thân thiết với Tống Thanh chắc chắn sẽ tự liên lạc với anh, không cần cô phải xen vào.
Cô cảm thấy dường như Tống Thanh không có người bạn nào thân thiết cả. Nếu có thì có lẽ mọi người sẽ trực tiếp gọi điện cho anh, chứ không phải chạy thẳng đến bệnh viện để tìm người thế này.
Mà hai bên rõ ràng cũng không thân thiết lắm.
Chắc hẳn Tống Thanh không biết các cô ấy đã nộp không ít tiền thuốc cho anh, hình như các cô ấy cũng không nói cho anh biết, cứ yên lặng mà làm thôi.
Dù sao thì mọi chuyện cũng kết thúc tốt đẹp rồi, nghe nói bây giờ anh sống rất ổn nên các bạn học cũng an tâm hơn rất nhiều.
Cũng có một vài người muốn gặp anh, nhưng Nam Chi không dám nhận lời thay anh, chỉ bảo cô sẽ hỏi ý Tống Thanh, nếu như anh đồng ý thì sẽ sắp xếp sau.
Trước khi đi họ còn để lại thông tin liên lạc, dù sao Nam Chi cũng đang đi làm, hôm nay cô còn rất bận, đứng ngoài hành lang nói chuyện thế này không tiện, một vài người đã rời đi rồi, chỉ còn hai cô gái vẫn đang ở lại.
Trong hai cô bé có một người đang đeo một chiếc máy ảnh nhỏ trước cổ, trông có vẻ rất thích chụp hình, không biết vì sao, Nam Chi bỗng nhiên nghĩ đến hai cô gái từng chụp hình cho Tống Thanh.
Vì lúc đó chỉ nhìn lướt qua, mà ánh mắt cô khi ấy chỉ tập trung vào Tống Thanh, cô không để ý kỹ diện mạo của hai cô gái trong ảnh, chỉ nhớ mang máng là có một cô gái búi tóc củ tỏi.
Nam Chi nhìn kỹ hơn thì cô gái đeo máy ảnh kia chính là người đứng cạnh một cô gái búi tóc củ tỏi.
Chính là hai người đó.
Dường như hai người muốn biết thêm về tình trạng của Tống Thanh, Nam Chi cũng có chút tò mò về Tống Thanh của trước kia, nên khi nhìn thấy giáo viên đang đi ngang qua mình cô lập tức xin thêm chút thời gian nữa. Sau đó cô còn hứa sẽ mời giáo viên trà sữa, giáo viên ra hiệu OK rồi vội vàng rời đi.
Nam Chi dẫn hai cô gái ra chỗ cầu thang để nói chuyện.
Cô hỏi về quá khứ của Tống Thanh, còn hai cô ấy hỏi về Tống Thanh của hiện tại.
*
Trong con hẻm nhỏ ở khu phố cũ đường Phổ Tân, Tống Thanh vẫn còn đang ngồi nghe mấy cụ bà nói chuyện, từ đó anh cũng biết được giá của những công việc thủ công này.
Một bức tranh thêu chữ thập có thể bán được hơn một nghìn tệ, nhưng mất rất nhiều thời gian, ít nhất phải mười ngày nửa tháng với người quen nghề, người chưa quen có thể mất cả một tháng, hai tháng đều là chuyện bình thường.
Hơn nữa, việc này yêu cầu rất cao về màu sắc và tay nghề.
Nếu không đạt được yêu cầu có khi còn bị trả về, phải thêu lại từ đầu, hoặc là không được nhận, hoặc là sẽ bị ép giá xuống thấp, rất hại mắt, còn đòi hỏi sự tập trung cao, làm cái này thì không thể làm được gì khác, nên anh cũng loại nó ra khỏi danh sách việc làm.
Còn những việc thủ công khác cũng thế, hoặc là phải mang rất nhiều đồ về nhà, hoặc là chỉ kiếm được vài đồng, làm mãi mới kiếm được tiền, anh cảm thấy chỉ có việc đan khăn quàng cổ này là thích hợp với anh nhất rồi.
Anh quan sát thấy thời gian làm một chiếc khăn quàng cổ mất khoảng một tiếng, bà cụ bên cạnh anh đan được hai chiếc trong hai giờ, một chiếc đan bằng mũi đan bình thường là tám tệ, một cái đan bằng mũi đan hạt ngô, mười tệ, một ngày làm từ sáng đến tối được mười hai chiếc, cũng kiếm được khoảng hơn trăm tệ một ngày.
(*) Mũi đan hạt ngô (Bobble Stitch): Là một kiểu đan hoặc móc có hiệu ứng giống như các hạt bắp nhỏ nổi trên bề mặt sản phẩm
Hơn nữa công việc này không làm chậm trễ những việc khác, có thể tranh thủ thời gian đọc sách, học thêm kiến thức.
Đương nhiên, làm mấy việc thủ công này chỉ là tạm thời, kiểu kiếm tiền này quá chậm. Anh phải tìm cách kiếm tiền nhanh hơn. Mấy ngày nay, ở nhà, anh liên tục tìm kiếm thông tin về những cách kiếm tiền tại nhà toàn thời gian.
Có người khuyên anh làm streamer, có người gợi ý làm người lồng tiếng, lại có người đề xuất học IT để nhận việc tại nhà.
Làm streamer thì anh không hợp, vì anh không biết nói chuyện, nếu như anh làm thì chắc anh chỉ ngồi trố mắt nhìn khán giả, cả hai bên đều im lặng, chẳng biết nói gì, còn làm lồng tiếng thì phải đóng học phí, mà trong suy nghĩ của anh, những công việc đòi hỏi phải trả tiền trước đều là lừa đảo.
Anh từng cân nhắc đến việc học IT, dường như Nam Chi cũng có hứng thú với lĩnh vực này. Anh nhìn thấy vài cuốn sách liên quan đến ngành này trên giá sách của cô, dường như cô cũng khá quan tâm tới máy tính, mua vài cuốn như lập trình C, hướng dẫn nhập môn máy tính, và những sách như phân biệt hacker và cracker.
Những quyển sách đó được anh cố ý đặt ở vị trí dễ thấy nhất, định khi nào rảnh sẽ đọc, nhưng việc chỉ đọc sách mà không kiếm được tiền khiến anh không an tâm. Nên anh quyết định tìm một công việc vừa có thể kiếm tiền, vừa dễ sắp xếp, mà công việc đan khăn quàng cổ này chính là lựa chọn phù hợp nhất.
Có lẽ bởi vì Tống Thanh nhìn chăm chú, lại không đi đâu, chỉ đứng ngay sau lưng bà cụ, nên bà cụ nghĩ anh có hứng thú, cũng cố tình dừng lại ở chỗ bắt đầu mũi hoặc những chỗ bà thấy khó, rồi chỉ anh cách đan.
Bà còn để anh thử đan một đoạn, anh đan được hai hàng, nhưng nhìn lại thì độ căng không đều giống như của bà, tay anh lại đan chặt hơn, anh tháo ra đan lại, lần này cố ý nới lỏng thì mới tạm ổn một chút.
Trong giỏ của bà cụ vẫn còn vài cuộn len chưa đan, kim đan cũng có, loại rất to, bà đưa anh một cuộn len bông dễ đan nhất, bảo anh thử đan mũi thường.
Tống Thanh cũng không khách sáo, cảm ơn bà rồi cầm lấy cuộn len đã được quấn thành hình cầu, khi chạm vào lớp lông mềm mịn, anh bỗng hơi chần chừ.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn không cầm lên, mà rút điện thoại ra, định hỏi ý kiến Nam Chi trước.
Anh đã hứa với Nam Chi rằng hôm nay sẽ không làm việc, chỉ tìm hiểu thông tin thôi. Nếu làm thật, chẳng phải anh đã phá vỡ lời hứa giữa mình và cô sao?
*
Nam Chi vẫn đang trò chuyện với hai cô gái kia, quả nhiên đúng như cô đoán, họ chính là người đã chụp ảnh và tặng ảnh cho Tống Thanh.
Nếu không phải là họ, có lẽ sẽ chẳng ai biết được thời đi học của Tống Thanh đã từng xuất sắc đến mức nào, ngay cả chính anh cũng không thể nhớ hết về quá khứ của mình.
May mà họ đã giữ lại những bức ảnh đấy.
Hỏi ra mới biết, bởi vì hai cô gái này cũng có suy nghĩ đó nên mới quyết định đưa ảnh cho anh. Câu chuyện bắt đầu từ việc mọi người muốn bình chọn ai là người đẹp trai nhất trong trường, có người nhắc đến anh, nhưng anh lại không chụp hình bao giờ, chỉ có tấm ảnh trên thẻ học sinh, mà tấm đó chụp cũng không đẹp, quá nghiêm túc, chẳng thể hiện được gì.
Vậy là cô gái vốn thích chụp ảnh đã bàn bạc với cô bạn thân, giả vờ chụp ảnh bạn mình nhưng thực chất là để ghi lại hình ảnh của anh.
Khi chụp được những bức ảnh này, cô ấy từng nghĩ đến việc đăng lên mạng nhưng vì không được sự đồng ý của anh nên cuối cùng không đăng, chỉ giữ trong album để mình và các bạn cùng lớp xem thôi.
Ban đầu, loại ảnh chứa đầy tâm tư như vậy vốn không định tặng đi, vì rất dễ bị nhìn ra ý tứ ẩn trong đó. Nhưng các cô ấy nghĩ đến việc từ nhỏ đến lớn, Tống Thanh gần như không có tấm ảnh nào, họ quyết định gửi tặng anh một bản.
Chỉ là, mọi chuyện không như họ tưởng tượng, khi nhận được ảnh, phản ứng của Tống Thanh rất bình thản, chỉ xem qua vài giây rồi cất đi, lịch sự nói một câu cảm ơn rồi rời đi, hoàn toàn không nhận ra ý nghĩa đặc biệt trong đó.
Nếu nhận ra, họ sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu không nhận ra, lại có chút thất vọng, tâm ý như bị đè bẹp, một nửa thì phơi bày, một nửa thì lạnh buốt, cảm giác rất phức tạp.
Cô gái thích chụp ảnh tên là Duyệt Duyệt, bình thường cô rất thích ghi lại những cảnh đẹp và những điều tươi đẹp trong cuộc sống. Vì Tống Thanh trông khá bắt mắt nên anh thường xuất hiện trong các bức ảnh của cô.
Nam Chi may mắn được ngồi cùng họ, xem qua những bức ảnh, phần lớn là những tấm anh vô tình lọt vào khung hình, như khi cô đang chụp hoa, cỏ hay sân thể thao, thì lại chụp nhầm anh.
Cũng có một số tấm chụp trong các hoạt động, chẳng hạn như Nam Chi bất ngờ phát hiện ra Tống Thanh rất có năng khiếu trong môn thể thao.
Theo lời hai cô gái, gần như hoạt động nào có thưởng tiền, anh đều tham gia, chạy dài, chạy ngắn, nhảy xa, nhảy cao, anh đều thử sức và hầu như luôn giành được giải thưởng.
Nam Chi có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy hợp lý, anh thiếu tiền, rất cần tiền.
Hơn nữa, khác với các học sinh hiện đại thường yếu ớt, anh thường xuyên làm việc nặng, cơ thể cường tráng, việc giành giải cũng không có gì lạ.
Điều khiến Nam Chi ấn tượng là ánh mắt và thần thái của anh trong những bức ảnh. Trong đó, lông mày anh toát lên vẻ kiên quyết, mục tiêu rõ ràng, tựa như một người trẻ tràn đầy sức sống, không gì cản nổi.
Một Tống Thanh tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và mạnh mẽ như vậy khiến Nam Chi cảm thấy chiếc máy ảnh trên tay mình như đang nóng lên.
Thật ấn tượng.
Với sự cho phép của hai cô gái, Nam Chi lật qua một trang khác, thấy một bức ảnh Tống Thanh bị vây quanh bởi vài người cũng mặc đồng phục học sinh.
Cô thắc mắc nhìn qua, cô gái tên Duyệt Duyệt giải thích: “Hôm đó tan học, em đi vệ sinh thì chụp được.”
Nhà vệ sinh nam và nữ ở trường nằm sát nhau, cho nên sau khi ra ngoài, cô nghe thấy bên đó có tiếng động, bèn ghé mắt nhìn thử, thấy có người vây quanh anh, trông giống như muốn bắt nạt. Vì vậy, cô lấy máy ảnh ra, định ghi lại cảnh bạo lực làm bằng chứng báo cảnh sát nếu cần.
Kết quả là mấy nam sinh kia không động tay đánh anh, chỉ cười nhạo anh mặc vớ của con gái, nói rằng mất mặt đàn ông, bắt anh cởi ra, anh không để ý, vậy nên có người ấn anh xuống, kéo vớ của anh ra.
Nam Chi lật thêm vài tấm nữa, nhìn thấy rõ chi tiết, mấy nam sinh đó ép anh, cởi giày rồi kéo vớ của anh, ném luôn vào thùng rác.
Có lẽ vì thấy giày của anh quá rách nát, họ cũng tiện tay vứt luôn.
Sau khi họ bỏ đi, Tống Thanh chân trần dẫm trên lớp lá rụng và đất bùn, cúi xuống nhặt lại giày và vớ của mình, gương mặt anh bình thản, lạnh lùng, tựa như đã quen với những chuyện như thế, không có chút bối rối nào.
Có lẽ vì phát hiện ra cô ấy, nên Nam Chi để ý thấy khi anh đang xỏ giày, đã ngẩng đầu nhìn về phía này một cái.
“Cậu ấy bảo em đừng xen vào, nên em không báo cảnh sát.”
Xem ra, anh thật sự đã nhìn thấy cô ấy.
Nam Chi nhấn xem vài tấm tiếp theo, phần sau đều là những bức ảnh sinh hoạt thường ngày, không có gì đặc biệt.
Ví dụ, cảnh anh đại diện cho tân sinh viên lên sân khấu phát biểu, hoặc cảnh anh đọc sách, hay tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm những món đồ thủ công như dây đeo tay.
Nam Chi đang định xem tiếp thì điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn, thấy là cuộc gọi video của Tống Thanh trên WeChat.
Trên đó còn có một đoạn video ngắn, có lẽ vì cô không trả lời tin nhắn và video nên anh mới gọi. Nam Chi mở video ra xem, trong đó là cảnh anh ngồi cạnh một bà cụ, trên tay cầm kim chỉ, đang đan thứ gì đó.
Video rất ngắn, chỉ đơn giản là anh đang đan như thế nào.
Bên dưới video còn có một dòng tin nhắn.
[Cỏ Xanh: Tôi có thể làm việc này không? Khi đan tôi không dùng cánh tay bị thương, sẽ không ảnh hưởng gì cả.]
Nam Chi quay lại xem kỹ, đúng là vậy thật, cánh tay bị thương của anh hoàn toàn không động đậy.
Nam Chi: “...”
Thật khéo léo, loại công việc thủ công này dường như được thiết kế riêng cho anh, thật không ngờ anh có thể tìm được.
Nhưng video này đến đúng lúc quá, vừa khớp với những gì Nam Chi cần.
Cô cảm giác được hai cô gái dường như không hoàn toàn tin lời cô khi cô nói Tống Thanh hiện tại sống rất tốt. Họ cố tình cho cô xem những bức ảnh để ngầm nhắc nhở rằng họ hiểu rất rõ anh, như một cách vô hình để cảnh cáo cô không nên làm điều gì xấu với anh.
Chẳng hạn như giam giữ hoặc ngược đãi anh.
Đoạn video này có thể chứng minh sự trong sạch của cô, đồng thời giúp hai cô gái ấy an tâm hơn.