Tống Thanh chào tạm biệt các bà lão, dưới ánh mắt lo lắng của bọn họ anh quay trở về lại chốt bảo vệ ở cửa sau, do anh vẫn chưa đăng ký vân tay nên anh tưởng mình không vào được. Nhưng không ngờ một ông lão trong chốt bảo vệ đã trực tiếp nâng thanh chắn lên để anh đi qua cửa.
Từ trong ra ngoài có một đoạn dốc, khi đẩy xe lăn đến giữa đoạn dốc, xe sẽ bắt đầu trượt ngược lại. Trong lúc đang dừng lại giữa chừng, Tống Thanh nghe thấy tiếng mở chốt cửa bảo vệ, sau đó một chàng trai trẻ được ông lão chỉ huy bước ra, giúp đẩy xe lăn của anh vượt qua đoạn dốc, dừng ở một chỗ bằng phẳng.
Sau khi giúp xong, chàng trai không nói lời nào, quay trở lại chốt bảo vệ rồi tiếp tục chơi điện thoại.
Ông lão trong chốt bảo vệ không chơi điện thoại, nhưng cũng không nhìn anh, chỉ lười biếng ngồi trên ghế, nhấn nút để thanh chắn từ từ hạ xuống.
Tống Thanh quay xe lăn lại nhìn về phía cửa sau, thấy những nụ cười hiền hậu của các bà lão, thấy cậu bảo vệ trẻ đang chăm chú chơi game, và ông lão đang lắc lư trên ghế bập bênh của mình.
Anh bỗng nhiên cúi thấp đầu, nhẹ nhàng cúi thấp người như đang thể hiện một sự cảm kích.
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt.
Có lẽ bởi vì trước đây anh sống trong một môi trường không tốt, nó tệ đến mức anh ngỡ rằng khắp nơi đều là người xấu, mọi người đều mang theo ác ý để đối xử với nhau, giống như những con quỷ méo mó lộ ra những khuôn mặt xấu xí trước mặt anh, còn anh thì yếu thế nên chẳng thể nào phản kháng nổi, không tiền, không có chi phí nên không làm được gì cả chỉ có thể chịu đựng.
Sau khi thay đổi một nơi ở, một hoàn cảnh mới, anh mới nhận ra, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, không khí trong lành, người… cũng rất tốt.
Có lẽ đều là như thế, chỉ là anh chưa phát hiện ra mà thôi.
Anh đẩy xe lăn đi về phía cửa thang máy, khi đi ngang qua quầy để hàng chuyển phát nhanh, anh tiện thể đứng xếp hàng, đọc số đuôi số điện thoại Nam Chi để nhận hàng cho cô, là một gói hàng nho nhỏ, anh cũng không biết bên trong là cái gì.
Tống Thanh đặt gói hàng vào túi dưới ghế xe lăn rồi đi vào thang máy, giữa thang máy và mặt đất có một điểm gờ nhỏ, xe lăn bị vướng lại một chút, khiến cô gái trẻ đứng trong góc thang máy giật mình.
Cô ấy vội vàng nhấn nút giữ cửa, không để cửa thang máy đóng lại, còn đưa tay kéo nhẹ xe lăn một cái để anh có thể thuận lợi tiến vào trong.
Tống Thanh nói cảm ơn, cô gái gật đầu đáp lại: “Không có gì.”
Khi nói chuyện, ánh mắt cô gái không tránh khỏi việc dừng lại trên đôi chân của anh, Tống Thanh cũng không né tránh bình tĩnh chấp nhận.
Chẳng sao cả.
Cô gái trẻ ở tầng thấp hơn anh nên ra trước. Sau khi cô rời đi, anh mới chuyển động xe lăn lên trước, nhập dấu vân tay của mình, cũng như lần trước, nút chọn tầng đến nhà của Nam Chi tự động sáng lên, đưa anh lên thẳng lên tầng.
Tống Thanh ra khỏi thang máy, mở cửa nhà một cách thuận lợi, bước vào căn nhà đã chấp nhận anh này.
Anh mở đèn, ánh đèn tràn ngập khắp nơi trong căn phòng.
Vừa mang cất ghế vào lại nhà kho, vừa nhìn căn nhà sáng sủa, Tống Thanh nghĩ:
Chính là ở nơi này anh đã chữa lành cho bản thân mình.
Suốt mấy ngày trời ở trong hành lang bệnh viện, cả ngày đều phải chịu cảnh gió thổi vào người, thần kinh anh nhạy cảm đến mức chỉ cần một động tác mạnh thôi cũng đã khiến cả người anh đau nhức, còn bị ho khan, mỗi lần ho cổ họng lại ngứa rát dữ dội, kéo theo cả những cơn đau thần kinh, nhưng đều bị anh nén xuống, cố gắng chịu đựng.
Trong cái hành lang nhỏ hẹp đấy, không chắn được gió, cũng không tránh được những lời đồn đại, anh thường xuyên phải nghe thấy những lời bàn tán đầy thương hại về mình.
Không ai mang thức ăn, nước uống cho anh cả, không ai chăm sóc anh, không ai đóng viện phí và tiền thuốc men cho anh, nên không thể nào truyền dịch được, chẳng khác nào đang chờ chết cả.
Mà thật ra đúng là đang chờ chết thật, một khi miệng vết thương bị nhiễm trùng nặng, không có tiền sẽ không có thuốc, khi ấy anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đang thối rữa, chết đi từng chút từng chút một.
May mắn thay anh vẫn chưa chết, anh được người tốt đón về, ở trong căn nhà ấm áp, dưới lớp chăn dày và sự quan tâm của người khác, anh đã ngủ được một giấc thật trọn vẹn.
Nằm trên giường đối diện với cánh cửa sổ đã bị Nam Chi đóng chặt, không thể lọt một chút gió nào vào trong, trong phòng vô cùng yên lặng.
Vốn dĩ anh chẳng đáng để đối xử như thế. Vậy mà, chỉ sau một đêm, chứng đau đầu, đau thần kinh đã khỏi hẳn, cũng chẳng còn ho khan, cả người đều đã tốt hơn rất nhiều, miệng vết thương cũng chẳng còn đau nữa, làm việc cả một ngày kéo căng vết thương ra, nhưng khi ngủ thêm một giấc đã chẳng còn đau nhức nữa.
Cơ thể của Tống Thanh cũng đã tốt lên được bảy, tám phần rồi.
Anh đẩy xe lăn vào bếp, mở tủ lạnh ra, lấy đậu hũ và rau xanh mới mua vào tối hôm qua ra, rồi nói với Nam Chi, những thứ này nếu không ăn sớm sẽ hỏng.
*
Nam Chi vẫn còn đang bận, không biết vì sao hôm nay bệnh nhân lại vô cùng nhiều, người này nối tiếp người kia đi đến, không được ngơi tay chút nào, cả buổi chiều cô phải chạy tới chạy lui khiến hai chân cô mỏi như, đau không chịu nổi.
Chờ đến thời gian rảnh đi đến uống trà sữa, thì sờ vào ly đã lạnh cả đi rồi.
Giáo viên cũng mệt chẳng kém gì cô, hai người liếc nhìn nhau, cùng cười khổ.
Nhưng mà bởi vì hôm nay hiếm khi được Nam Chi mời trà sữa, nên cô giáo vẫn uống rất vui vẻ, gần hết giờ làm, giáo viên dặn dò: “Có cơ hội thì nhanh chân chuồn sớm đi, đừng để bị kéo chân ở lại làm thêm giờ.” Nhưng kết quả vẫn không tránh được sự việc phát sinh xảy ra.
Nam Chi mở WeChat ra, vừa định nhắn báo cho Tống Thanh rằng có lẽ hôm nay cô sẽ về rất muộn, nhưng còn chưa kịp gõ chữ đã thấy tin nhắn của anh gửi đến trước.
Cô nhíu mày.
Người này bị nghiện làm việc hả?
Cô hiếm khi thấy anh tranh giành để làm việc như thế, nhưng nhìn ảnh chụp khối đậu hũ trong tin nhắn, cô đành chỉ có thể đồng ý.
Đậu hũ này là loại đậu hũ nước cân ký, rất mềm, quả thật rất dễ hỏng, đã để qua một ngày rồi, nếu để nữa thì không thể ăn được nữa.
Nam Chi là người có thói quen, cho dù đồ ăn đắt hay rẻ thì cũng phải ăn hết, tuyệt đối không được để lãng phí.
Do tình hình bên này đang vội, nên cô không có thời gian để nói nhiều, chỉ sao chép lại câu dặn dò quen thuộc của mình rồi gửi cho anh.
Chú ý sức khỏe, đừng để mình mệt quá là được, đồng thời cũng nói cho anh biết, hôm nay cô phải tăng ca, sẽ về nhà trễ.
*
Ở trong một căn hộ ven phố thuộc khu dân cư cũ đường Phổ Tân, Tống Thanh nhận được tin nhắn của cô, lập tức mở tủ lạnh lấy đậu hũ ra chuẩn bị bữa tối.
Nếu như chỉ một mình anh thì ăn một miếng đậu hũ đã là sang nhất rồi, nhưng thêm Nam Chi thì không được, anh lại lục tủ lạnh chọn thêm món cô thích.
Nam Chi thích súp lơ, có thể xào súp lơ với thịt ba chỉ, cô cũng thích sườn non nữa.
Lần trước đi mua, cô lấy một lúc bốn phần, Tống Thanh định dùng nồi đất nấu cho cô một phần canh sườn hầm ngô.
Đậu hũ anh mang chiên sơ qua, khi ăn cơm, Nam Chi thường vừa ăn vừa trò chuyện với anh, thỉnh thoảng sẽ chơi điện thoại, lần trước, cô lướt trúng một video về ẩm thực nên chia sẻ cho anh xem.
Nó là món đậu hũ bao giang nướng, cắt ra rồi nhét ớt bột vào bên trong.
(*) 包浆豆腐 (Đậu hũ bao giang): Là loại đậu phụ có kết cấu đặc biệt, bên ngoài cứng nhưng bên trong mềm mại, hơi giống như "bao giang" (tức là một lớp mịn màng, dẻo quánh). Khi nướng, đậu phụ sẽ giữ được lớp vỏ giòn, còn bên trong chảy mềm như phô mai
Thật ra đậu hũ chiên lên đã rất thơm, chấm thêm với ớt bột cũng chẳng thua kém gì món kia.
Tống Thanh rửa tay, bắt tay vào làm cơm, anh ưu tiên làm những món tốn nhiều thời gian trước, đầu tiên anh đi rửa sườn, trụng qua với nước lạnh rồi hầm bằng lửa nhỏ.
Sau đó nấu cơm tốn khoảng 40 phút, cuối cùng là xào rau.
Mọi thứ xong xuôi, anh để đồ ăn lên bếp giữ ấm, còn mình thì ngồi vào bàn xem đồng hồ tính thời gian.
Nam Chi tan làm lúc 5 giờ, về đến nhà mất khoảng 15 đến 20 phút, bây giờ đã hơn 20 phút rồi nhưng vẫn chưa thấy cô về.
Anh nhìn vào đoạn tin nhắn của hai người rất lâu, nhưng vẫn không thấy cô trả lời.
*
Khoảng 6 giờ 30, Nam Chi mệt mỏi ngồi gục trên ghế lái, nhìn bãi đỗ xe vắng tanh và khu vườn ảm đạm, buồn tẻ, mệt đến mức chẳng muốn động đậy dù chỉ là một đầu ngón tay.
Cô xoa xoa mắt, cơ thể kiệt sức, muốn trách móc cũng chẳng còn sức để trách móc, nhưng vì bị chọc giận quá mức nên cô không thể nhịn được mà nghĩ.
Sao lại có người như thế được nhỉ, lại có thể đi làm bẩn khắp nơi như thế được đấy.
Khi cô và giáo viên của cô đang vui vẻ chuẩn bị tan làm thì một bệnh nhân đã tháo dây cố định, còn nói rằng hai người các cô muốn hại mình, nên thò tay xuống quần, ai đến gần cũng đều bị ném vào người.
Tất cả đội ngũ y bác sĩ trong khoa đều phải đến hỗ trợ, mất rất lâu mới khống chế được anh ta, buộc lại dây cố định, tiêm thuốc, rồi dọn dẹp mất cả tiếng nữa.
Trên tường, trên giường, bàn, sàn nhà của phòng bệnh đều bị làm bẩn, cả phòng nồng nặc mùi hôi rất khó chịu, thật sự khiến người ta muốn phát điên.
Hôm qua vừa tiếp nhận một bệnh nhân bệnh tiểu đường, chuẩn bị cưa chân đã đủ tuyệt vọng rồi, hôm nay lại thêm chuyện này nữa.
Bây giờ khi Nam Chi nhớ đến cảnh tượng ấy lại không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn, cảm giác bản thân mình đang bị ngâm trong mớ mùi hôi đó, cả người đều có mùi, chẳng khác nào một cái xác thối.
Dù đã rửa tay và các phần da lộ ra ngoài không biết bao nhiêu lần, nhưng Nam Chi vẫn cảm thấy mùi hôi đó cứ quanh quẩn trong khoang mũi cô.
Nam Chi ngửa mặt lên, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài khung cửa sổ chưa bao giờ đóng, thầm nghĩ:
Hôm nay chắc lại phải ngồi dưới ánh đèn chùm kia rất lâu rồi đây.
Cảm xúc giống như nước bị chốt lại sau cánh cổng đập nước, một khi phá vỡ một góc trên cổng, mọi cảm xúc tiêu cực sẽ thay phiên nhau trào ra bên ngoài, khiến cô cảm thấy trên thế gian này thật vô nghĩa.
Vô nghĩa vô cùng.
Khi Nam Chi còn đang nhìn lên bầu trời tối đen, thì tiếng chuông điện thoại trong túi của cô reo lên, cô máy móc lấy điện thoại ra nhìn, là cuộc gọi video từ WeChat đến của Tống Thanh.
Nhưng Tống Thanh chưa đợi cô bắt máy đã cúp ngay, cô mở lịch sử tin nhắn của hai người lên, thấy anh gửi cho mình một bức ảnh.
Dưới ánh đèn, chiếc bàn mà bình thường cô chẳng bao giờ để mắt tới bây giờ đang được anh bày biện mấy món ăn, một đĩa đậu hũ chiên hai mặt vàng giòn, bên trong vẫn mềm, một đĩa súp lơ xào thịt ba chỉ và một bát canh sườn hầm ngô.
Nhìn sườn trong bát canh cũng biết nó mềm nhừ, nhưng tuyệt đối không bị khô xác.
Cuối cùng Nam Chi cũng ngồi dậy, chợt nhớ chiếc đèn chùm trong nhà đã bị cô tháo, thay bằng một chiếc đèn ánh sáng ấm áp.
Trong nhà nuôi hai chú mèo con và có một cô vợ nhỏ siêng năng, đảm đang, không thể ngồi yên.
Nam Chi thoát khỏi hình ảnh, đúng lúc nhận được tin nhắn của Tống Thanh.
[Cỏ Xanh: Về chưa?]
Nam Chi trả lời anh.
[Tôi cũng muốn hít hakimi: Về ngay đây.]
Cô đặt điện thoại xuống, cài lại dây an toàn, khởi động xe, đạp ga rời đi.
Chỉ hơn mười phút sau, cô đã về tới dưới khu căn hộ, trước khi lên nhà, cô còn nhìn vào gương chiếu hậu kiểm tra sắc mặt của mình.
Cũng ổn.
Cô không thể để cho họ biết, người đứng đầu trong nhà ra ngoài “Săn thú” bị ấm ức, thế thì quá mất mặt.
Cũng không thể mang cảm xúc tiêu cực về nhà.
Nam Chi chuẩn bị lên nhà thì bỗng nhớ, nên lấy điện thoại ra kiểm tra xem có đơn hàng nào không, quả nhiên có hai kiện, một loại nước hầm lê nhỏ trước đó cô mua để pha uống, một là quần áo hôm qua cô mua cho Tống Thanh.
Không ngờ giao nhanh vậy, hàng vừa được gửi tới, Nam Chi may mắn nhận ngay rồi mang về nhà. Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy cảnh vợ và “Con” của mình đang ngồi trong phòng khách chờ mình.
Trên chiếc bàn bên cạnh còn đang được đặt những món đồ ăn nóng hổi.
Tim Nam Chi ấm dần lên, mang theo sự mệt mỏi lẫn lạnh giá cả ngày trở về nhà, cô vui vẻ nói: “Tôi đi săn về rồi đây!”