Cô thay mọi người thử rồi, cưới vợ thật sự rất vui.
Đương nhiên rồi, niềm vui này là vì vợ của cô không giống người bình thường, nếu đổi thành một người khác, có khi không những không có cơm ăn mà khi về nhà còn phải đi nấu cơm.
Nam Chi đang đứng ở cửa, cúi người thay giày, tay chân bận rộn, ánh mắt cũng không rảnh rỗi. Cô gần như có thể thấy được và nghe được tiếng động của cô vợ đang bỏ dở công việc đang làm, đẩy xe lăn đi về phía cửa như thể đang đến chào đón cô.
“Đứa con” nhỏ buổi trưa vừa gặp không ra chào đón cô, chỉ có vợ cô ra đón thôi.
Nam Chi thay xong dép lê, vợ cô cũng chạy đến đây, muốn cầm hàng chuyển phát nhanh giúp cô, nhưng Nam Chi không cho, nói: “Có vi khuẩn.”
Nam Chi vừa từ bệnh viện trở về, nơi đó đầy vi khuẩn, dù cô đã thay đồ, khử trùng nhưng cô vẫn cảm thấy trên người mình rất bẩn. Cho nên những thứ cô đã chạm qua, cô không muốn để anh lại chạm vào nữa.
Nam Chi cũng đã để sẵn một chai cồn sát khuẩn ngay cửa, cô xịt xung quanh người mình một vòng, cũng không quên xịt sát khuẩn mấy kiện hàng nhưng sau đó cô vẫn cẩn thận mà tránh tiếp xúc với Tống Thanh.
Cô bảo anh cứ ăn cơm trước đi, đừng đợi cô. Sau đó cô vội vàng đi lên lầu, vào phòng tắm để gội đầu, tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Tống Thanh gần như nhìn thấy cô rời đi, lắng nghe tiếng nước loáng thoáng truyền xuống từ trên lầu, mới chợt nhận ra.
Hình như cô đang muốn bảo vệ anh.
Tống Thanh vẫn nhớ rất rõ, trước kia mỗi lần chú anh phun thuốc trừ sâu, họ đều không cho con trai hay con gái mình chạm vào bình thuốc hoặc thuốc, ông ấy sợ chúng vô tình bị nhiễm độc.
Nhưng ông ấy lại để anh chạm vào, tất cả những việc chú thím anh e ngại, những thứ nguy hiểm đều giao hết cho anh làm.
Còn bây giờ --- Hình như cô cảm thấy bản thân cô đã phải tiếp xúc quá nhiều vi khuẩn, rồi sợ lây chúng sang cho anh. Dù cô đã khử trùng kỹ lưỡng nhưng vẫn không thể yên tâm, còn muốn đi tắm thêm lần nữa. Những kiện hàng chuyển phát nhanh kia, cô cũng không để anh đụng vào, tự mình cầm theo lên lầu.
Tống Thanh chuyển bánh xe lăn, nhìn theo hướng cô rời đi, tận một lúc lâu vẫn không thể lấy lại được tinh thần.
Qua một lúc sau, từ trên lâu mới phát ra tiếng động một lần nữa, Nam Chi đã tắm gội xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, tay cầm kiện hàng từ từ bước xuống, vừa đi vừa giơ món hàng trong tay lên, giọng nói đầy vẻ nghiêm túc: “Đây chính là “Con mồi” khi ra ngoài săn mồi của tôi đấy!”
Đó là một chiếc hộp khá lớn, trông cũng có vẻ nặng, cô chỉ giơ lên một lát rồi nhanh chóng hạ xuống, kẹp dưới cánh tay.
Tống Thanh theo bản năng quay đầu nhìn về phía hai con mèo đang nằm trên ghế sofa, chúng cũng đang tò mò nhìn về phía này, anh cảm giác món quà này chắc là dành cho chúng.
Nhưng khi anh quay đầu lại, Nam Chi đã mở hộp, lấy đồ bên trong ra, tháo lớp túi nhựa bọc bên ngoài là một bộ quần áo. Sau khi mở ra, giũ giũ cho nó thẳng rồi ướm lên người anh.
“Là quần áo của mẹ mấy đứa đó.”
Tống Thanh ngẩn người.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh, biểu cảm ngạc nhiên trên mặt anh không giấu được, vô cùng rõ ràng.
Nam Chi nhìn thấy hết tất cả những biểu cảm trên gương mặt anh, cô rất hài lòng, tiện tay ném chiếc quần thể thao sang sofa, còn chiếc áo hoodie thì giơ lên, bảo anh cởi bộ đồ hiện tại ra.
Tống Thanh vừa hơi do dự đã thấy cô nghiêm mặt lại, không đợi cô nói gì, anh đã lập tức tự giác kéo khóa áo khoác xuống, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác gió ra, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo thun dài tay bên trong.
Nam Chi đứng, anh ngồi, vị trí của cô cao hơn, liếc mắt đã thấy cổ áo phía sau bị sờn rách của chiếc áo thun, rõ ràng không sót chi tiết nào.
Cô không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Vẫn là cô nghĩ chưa chu toàn, áo bên trong cũng cần phải chuẩn bị, chỉ có áo khoác ngoài thế này là chưa đủ.
Chiếc hoodie có lót bằng vải nỉ, loại vải này rất mềm mịn, Nam Chi đã sờ qua và kiểm tra rồi, không mặc lên người cho anh thì không đành lòng.
Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, Nam Chi cũng không chần chừ thêm, trực tiếp giúp anh tròng áo qua đầu.
Áo hoodie màu xám trắng có mũ, kiểu dáng trẻ trung, rất hợp với tuổi anh.
Người có dáng đẹp, không mặc gì cũng đã rất thu hút, huống chi bây giờ lại là kiểu quần áo gọn gàng, chỉn chu như thế này.
Làm tôn lên vẻ sạch sẽ hơn vài phần, trông ra vẻ một chàng trai sáng sủa, đẹp rạng ngời.
Khi anh đưa căn cước công dân cho cô, cô có liếc qua, 17 tuổi, còn hơn một tháng nữa mới đủ 18.
Thực sự rất trẻ. Bình thường tầm tuổi này, khoảng 22 tuổi là đã sắp tốt nghiệp đại học rồi.
Nam Chi lớn hơn anh khoảng ba tuổi, 21. Anh còn chưa tới 18, nhưng làm tròn là 18.
Mà cô vừa mới tốt nghiệp không lâu.
Nam Chi tự an ủi mình, vốn dĩ anh không phải người bình thường, chỉ là tạm thời rơi vào vũng bùn mà thôi.
Chiếc áo mặc rất vừa vặn, vì anh tạm thời không thể đứng lên nên không thể nhìn toàn thân, Nam Chi ôm anh, đặt anh nằm lên chiếc giường nhỏ trong phòng khách bên cạnh, để anh nằm ngửa rồi kéo áo kiểm tra.
Cũng rất vừa, không chỗ nào không hợp.
Quần thể thao cô kẹp ở gấu áo anh, ướm thử, nếu mặc cả bộ chắc chắn sẽ đẹp hơn nhiều, rất đẹp.
Nhìn phía trước thôi không được, Nam Chi còn xoay người anh lại, nhìn phía sau lưng của anh, cô đặt chiếc quần lên người anh, cũng lộ ra một đường cong rõ ràng.
Dù cô không cố tình chú ý đến, nhưng không khỏi cảm thán một câu.
Thật săn chắc.
Khi cô hành động, Tống Thanh hoàn toàn phối hợp theo từng động tác của cô, chẳng chút phản kháng, khiến cô không nhịn được mà nghi ngờ, có phải con trai đều ngoan như thế này không?
Nhưng Nam Chi nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến những người con trai từng theo đuổi cô hồi còn đi học, họ rất ồn ào, trẻ con nhưng lại thích tỏ vẻ.
Ngay cả ở bệnh viện cũng sẽ có các bác sĩ hay y tá đến tiếp cận làm quen cô, nhưng đều bị cô dập tắt suy nghĩ ngay từ đầu. Đùa à, làm sao có thể hẹn hò với đồng nghiệp cùng nơi làm việc chứ. Nếu lỡ cãi nhau hay chia tay thì sao có thể tiếp tục làm việc chung được nữa chứ, chẳng phải khi đó sẽ rất gượng gạo à.
Vì thế, thật ra Tống Thanh là cậu con trai đầu tiên mà cô tiếp xúc gần gũi và thân thiết thế này, cô cảm giác anh là người có tính cách rất tốt, dù ở khía cạnh nào cũng rất ổn.
Những bộ quần áo khác Nam Chi đều cảm thấy rất vừa, tuy chưa thử quần nhưng chắc chắn không nhỏ, vì nó đã che phủ toàn bộ phần hông của anh, thậm chí còn dư ra được một chút.
Cỡ eo của anh cô không chắc chắn lắm nhưng mà cô có cách đo lường riêng của mình. Trước kia mua quần áo thỉnh thoảng sẽ gặp một vài nơi không tiện để thử, nhân viên bán hàng sẽ dùng cách quấn phần eo của những chiếc quần đó quanh cổ để đo. Khi đó cô vẫn không biết, sau khi hỏi ra mới biết được nếu quần quấn được hết cổ chắc chắn có thể mặc vừa.
Sau khi Nam Chi thử qua thì quả nhiên đúng như thế, cho nên bây giờ cô quyết định sẽ áp dụng cách thức đó.
Cô kéo căng phần eo của chiếc quần, rồi bảo anh ngồi thẳng lên, ngửa đầu ra sau, anh không biết cô tính làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Sau khi Nam Chi chỉnh lại ống quần thì anh đã chỉnh xong tư thế, ngồi yên, hai tay chống ra phía sau, đầu hơi ngửa lên.
Anh rất gầy, cổ dài và thon, phần eo quần quấn vòng qua cổ anh một cách dễ dàng, còn thừa ra một chút.
Khi mặc vào sẽ có chút rộng, nhưng vẫn ổn.
Nam Chi âm thầm đánh giá trong lòng.
Sau khi xác định anh mặc vừa, cô sợ anh không chịu mặc hoặc có ý định muốn trả lại nên Nam Chi thẳng tay cắt mác quần áo, cũng cắt đứt luôn suy nghĩ đó của anh, ép anh phải mặc.
Khi cô lấy kéo ra để cắt, anh đã hơi ngồi dậy để ngăn cô lại nhưng không kịp. Trước khi định nói gì đó thì cô đã liếc mắt nhìn anh một cái, nên anh đành chỉ từ bỏ ý định đó của mình. Anh tiếc nuối nhìn mác quần áo đã bị cô ném đi, sau đó đặt bộ đồ mới lên giường.
Dù là quần áo mới thì đều nên giặt trước khi mặc. Bộ đồ hiện tại anh đang mặc chính là trường hợp bất đắc dĩ, vì anh không còn bộ quần áo nào khác nên đành phải tạm thời dùng đỡ cái này, còn bộ đồ nỉ này Nam Chi tính mang đi giặt trước.
Nam Chi bảo anh cởi bộ đồ trên người ra, thay bộ áo khoác gió khi nãy vào. Đồ vừa cởi ra đều bị cô bỏ vào máy giặt, giặt cùng với đống quần áo khi nãy cô vừa mới thay ra.
Cô chọn chế độ giặt nước nóng 90 độ để diệt vi khuẩn bằng tia UV, không sợ bị vi khuẩn nữa, hơn nữa cô cảm thấy vi khuẩn chủ yếu ở tóc và phần da lộ ra ngoài của cô, quần áo luôn được cô để ở trong tủ của phòng nghỉ nên không quá bẩn.
Nam Chi xử lý xong, cô quay về bế anh, lúc này anh đang nằm trên giường, xe lăn thì để bên ngoài nên một mình anh không thể nào xuống được.
Mà anh bị cô ôm thành quen, bây giờ vô cùng tự nhiên vươn hai tay, chủ động ôm lấy cổ cô, để cô dễ dàng bế anh hơn.
Nam Chi ôm anh như ôm trẻ con, đặt lên xe lăn. Sau đó đẩy xe lăn đi đến nhà vệ sinh để anh rửa tay, rồi mới đẩy anh đến ngồi cạnh bàn ăn.
Trong phòng bếp của Nam Chi, có một chiếc nồi nhỏ trên bếp từ dùng để giữ ấm đồ ăn, nó vuông vức, đủ để đặt bốn bộ bát dĩa. Anh đã mang chiếc nồi nhỏ đó ra bàn ăn, rồi bày các món ăn lên để tất cả đều được giữ nóng.
Vì mất chút thời gian nên thức ăn hơi khô một chút nhưng không có vấn đề gì lớn cả.
Hai người ngồi đối diện với nhau.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này Tống Thanh đã tự chủ động gắp rất nhiều miếng đậu hũ vào bát của mình, gắp cho đến khi đầy ắp đồ ăn, không thể để thêm món nào khác nữa thì anh mới yên tâm chuẩn bị ăn.
Vừa mới cầm đũa, bát đã bị Nam Chi bưng đi, cô đổ hết đậu hũ vào lại đĩa, sau đó gắp cho anh súp lơ, thịt, còn thêm vài miếng sườn nữa rồi mới đưa bát trả lại cho anh.
Tống Thanh: “...”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, ăn nhiều thịt vào, ăn nhiều thịt mới có thể dưỡng thương tốt được.” Nam Chi lại nhấn mạnh lần nữa: “Tự chủ động gắp đi, nếu cậu không ăn, tôi cũng không ăn.”
Cô chỉ liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn một lát đã nhận ra ngay anh đang giấu giếm tâm tư gì.
Đậu phụ được làm rất nhiều, súp lơ và thịt thì ít, sườn chỉ đủ một phần cho một người. Rõ ràng anh không tính đến phần của cô, nhưng lại sợ bị cô phát hiện, nên tính ăn nhiều đậu phụ để tránh bị trách.
Vì đậu phụ là món rẻ nhất, chỉ một đồng rưỡi hoặc hai đồng, nên anh đã làm cả một đĩa đầy.
"Em chưa đến mức nghèo túng như thế." Trước đây anh cũng đã làm vậy, và Nam Chi từng nói rõ với anh rằng, cô còn có hai căn nhà khác, hiện tại thu nhập mỗi tháng hơn tám nghìn, không tính là giàu, nhưng nuôi anh thì dư sức.
Thu nhập từ vẽ tranh làm thêm cô còn chưa tính đến, nhưng cô nghĩ rằng, dù thế nào đi nữa cũng không thể không có ai tìm đến cô đặt hàng.
Hồi cao điểm, cô có rất nhiều người hâm mộ, mỗi ngày đều có người sẵn sàng trả giá cao để nhờ cô vẽ. Các hợp đồng thương mại cũng có, giá thấp nhất là từ mười ngàn trở lên. Nhưng vì yêu cầu quá nhiều, cộng thêm việc học nặng nề, những bức tranh cô yêu thích còn không kịp vẽ, huống chi là tranh theo yêu cầu của người khác.
Cô không thiếu tiền, nên không nhận nhiều. Thỉnh thoảng cô nhận vài đơn, nhưng hoặc là yêu cầu quá phức tạp, hoặc suy nghĩ của khách hàng và cô không đồng điệu. Tranh vẽ xong thì khen đẹp, nhưng lại bảo không đúng ý họ muốn.
Cứ phải chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại, cô thấy phiền, nên khi còn trẻ bồng bột, cô đã trực tiếp treo thông báo ngừng nhận đơn hàng để được yên tĩnh.
Mấy năm nay cô không động đến việc này nhiều, nhưng cô nghĩ kỹ năng của mình không giảm sút là bao. Ngược lại, cùng với sự trưởng thành, phong cách vẽ của cô càng chín chắn hơn.
Chỉ là có chút không quen tay, nhưng nếu vẽ vài bức thì cảm giác sẽ trở lại.
Đam mê vốn là thứ khó mà buông bỏ được. Hôm qua cô đã lật lại những bản thảo và ý tưởng linh tinh trong mấy năm qua, không đếm thì thôi, đếm rồi mới biết đã có cả trăm bức. Thì ra cô chưa bao giờ thật sự rời xa việc vẽ.
Chỉ là không công khai mà thôi.
Bức tranh mới đăng gần đây cô vẫn chưa xem lại, vì vẫn còn e ngại, không muốn đọc bình luận. Bởi cô biết, dù chỉ chia sẻ chuyện thường ngày, người khác vẫn có thể tìm ra những góc độ kỳ lạ để bắt bẻ.
Cô chưa bao giờ nói mình sẽ giải nghệ, nhưng chắc chắn sẽ có người cười cợt rằng cô đang "nằm ngửa bật dậy" (ẩn dụ cho việc quay trở lại sau một thời gian dài).
Cô dự định sau khi ngủ dậy, lúc tâm trạng bình tĩnh nhất sẽ xem. Chỉ xem các yêu cầu đặt tranh có kèm giá, chứ không đọc bình luận.
"Vậy từ nay, mỗi người một nửa, em ăn bao nhiêu thì anh cũng ăn bấy nhiêu."
Nam Chi nói chắc như đinh đóng cột, và cũng làm y hệt như vậy. Cô nhất quyết phải sửa thói quen không nỡ ăn đồ ngon của anh. Quần áo cô đã sửa được, chẳng lẽ chuyện này lại bó tay?
Dưới "uy quyền" của Nam Chi, Tống Thanh hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ đành đồng ý.
Nếu gắp nhiều rau sẽ bị lườm, anh chỉ có thể chuyển sang gắp thịt.
Ngày trước gắp thịt sẽ bị cảnh cáo, giờ gắp rau thì lại bị trách móc. Đúng là kỳ diệu.
Anh ngoan ngoãn làm theo, sắc mặt của Nam Chi dịu đi, cô bắt đầu kể cho anh nghe vài chuyện kỳ lạ ở bệnh viện.
Như chuyện một ông cụ hơn 90 tuổi lại kết hôn với người giúp việc hơn 50.
Cô không nhắc đến chuyện khiến mình phải tăng ca, sợ anh nghe xong không nuốt nổi cơm, dù cô đã quen với những chuyện đó.
Ở bệnh viện, mọi người chẳng kiêng kỵ gì cả, hàng ngày những từ ngữ mà bình thường khó nghe thấy đều được thốt ra một cách tự nhiên.
Nhưng về nhà thì khác, cô phải bảo vệ “cậu vợ nhỏ” của mình, tuyệt đối không để những "phong tục" đó theo cô về nhà.
Nam Chi không có chủ đề cố định nào, cứ nghĩ đến đâu kể đến đó. Đang nói, cô lại nhớ đến gói hàng của mình. Rõ ràng đã báo là giao đủ, nhưng ở điểm nhận chỉ có một kiện.
Cô vừa kể xong, Tống Thanh liền đẩy xe lăn, cúi người lấy một kiện hàng từ dưới gầm bàn, đặt lên bàn.
"Trên đường về tôi tiện tay mang giúp em rồi."
Bỗng nhiên, anh cảm thấy quyết định này thật sai lầm, bởi vì Nam Chi lại coi đây như một "chiến tích", khoe khoang với con mèo trong nhà.
Tống Thanh nuôi mèo lần đầu, không tránh khỏi lên mạng tìm hiểu các mẹo chăm sóc. Trong lúc tìm kiếm, anh vô tình thấy một câu chuyện: một "con sen" giả vờ đi săn bị thương, cà nhắc về nhà để lừa mèo cưng an ủi. Từ đó, anh mới biết đến khái niệm “đi săn”.
Nam Chi cũng muốn lừa mèo, chứng minh mình rất lợi hại, có thể "săn" được chiến lợi phẩm to đùng mang về.
Thực ra cô ấy đúng là rất lợi hại.
Nam Chi mở kiện hàng, đôi mắt cô như sáng lên.
Cậu vợ nhỏ thật quá tuyệt vời, còn giúp cô mang cả gói hàng về.
Trời ơi, đúng là cưới được vợ thần tiên!
Bên trong kiện hàng là mấy gói lê chưng đường phèn nhỏ. Uống trong bữa ăn là tốt nhất, giúp giảm ngấy. Nam Chi lập tức mở gói hàng, lấy hai gói nhỏ định đi pha.
Nhưng vừa vào bếp, cô lại hơi chùn bước. Phải đun nước, chờ nước sôi ít nhất mười mấy phút, mà nước mới sôi lại phải để nguội mới uống được. Phiền phức thật!
Cô còn chưa kịp quay ra thì liếc thấy chiếc bình đun nước vẫn đang cắm điện, bên trong có nước, nhiệt độ giữ ở mức vừa phải.
Lượng nước so với trước không những không giảm mà còn đầy hơn. Điều này chứng tỏ có người đã thay nước.
Nam Chi chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh cô đã nhớ lại. Lúc Tống Thanh mới đến, cô bịa một cái cớ để có thể quan sát anh, rằng mình bị đau dạ dày, không uống được nước từ máy lọc mà phải dùng nước đun sôi hoàn toàn.
Lúc đó chỉ là thuận miệng nói thôi, dù trong đó cũng có vài phần thật, nhưng cô không ngờ anh lại nhớ kỹ và còn luôn giúp cô giữ nước ở nhiệt độ ấm.
Thực ra trên tầng cô cũng có một bình nước, để nửa đêm khát thì không cần xuống tầng.
Còn bình ở bếp chỉ là để dự phòng.
Nam Chi lấy từ tủ hai chiếc ly thủy tinh. Không rõ mình đang mang tâm trạng gì, cô rót nước từ chiếc bình để pha hai ly lê chưng đường phèn, mang ra bàn ăn. Giọng nói và nét mặt lúc này so với trước mềm mỏng đi rất nhiều.
"Một ly cho em." Cô đặt một ly trước mặt mình, một ly đẩy sang phía Tống Thanh. "Một ly cho cậu vợ."
Vì trong lòng gọi anh là “cậu vợ” nhiều lần, cô cũng không nhận ra lời mình vừa nói có gì sai.
Khi thấy Tống Thanh đang nhìn mình chằm chằm, cô mới ý thức được mình vừa thốt ra điều gì.
Cô gọi anh là cậu vợ!
Dù trước đó cô đã ngầm ám chỉ, nhưng chưa bao giờ nói thẳng với anh. Lần này chẳng khác nào phơi bày hoàn toàn tâm tư của mình.
Nam Chi bối rối, đầu óc chạy hết công suất để nghĩ cách "vá lỗi". Nhưng chưa kịp mở lời, Tống Thanh đã đáp lại một tiếng: "Ừ."
Rồi đưa tay nhận lấy ly lê chưng đường phèn.
???!!!
Nam Chi kinh ngạc đến mức khó có thể dùng từ ngữ diễn tả. Cô cố gắng kiềm chế, không để bản thân lỡ lời. Trái tim đập loạn xạ, cô cố gắng trấn tĩnh, mãi mới tìm được một câu chuyện để tiếp lời.
"Cậu vợ, anh đoán xem hôm nay em gặp ai?"
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn cô: "Gặp ai?"
Trời ơi trời ơi, anh ấy bình thản chấp nhận cách gọi này!
Chấp nhận làm “cậu vợ” của cô!