Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 36

Bề ngoài Nam Chi không để lộ chút biểu cảm nào nhưng trong lòng thì vui như hoa nở. Bây giờ chỉ có một bức ảnh động trên mạng mới có thể diễn tả được tâm trạng của cô lúc này.

Đó là hình một nhân vật nhỏ bị mũi tên màu xanh xuyên qua trái tim, sau đó chảy máu mũi màu xanh, vừa ôm mũi vừa che mặt, xung quanh xuất hiện những trái tim nho nhỏ màu xanh.

Nam Chi cố gắng kìm nén trái tim đang nhảy nhót của mình, dùng giọng bình thản nói: “Hôm nay tôi gặp bạn học của cậu đấy, họ đến thăm cậu nhưng không ngờ cậu đã xuất viện nên đành đi một chuyến không công, bình thường cậu không liên lạc với bạn học của mình à?”

Tống Thanh ngẩn người một chút, sau đó thì lắc đầu.

Mối quan hệ với các bạn học đại học của anh nhạt như nước, các nhóm trò chuyện cũng đều được anh để chế độ im lặng, hiếm khi xem tin nhắn, thậm chí anh còn không rõ trước đó vì sao họ lại đến thăm anh nữa.

Có lẽ họ nghĩ đến mối quan hệ bạn học, cũng có thể đơn giản là vì họ thấy anh đáng thương mà thôi.

“Các cô ấy đã thanh toán tiền viện phí giúp cậu, không chỉ có họ mà giáo viên của cậu cũng góp thêm chút ít. Ngoài ra còn có cảnh sát giao thông và dân phòng đã đưa cậu đến bệnh viện hôm đó nữa.”

Lúc Tống Thanh gặp tai nạn giao thông, người tài xế vô trách nhiệm kia đã bỏ trốn, là do những người đi đường gọi điện thông báo, từ 110, 120, đến các cảnh sát giao thông đều được gọi đến.

Họ cũng là người đưa anh đến bệnh viện, liên hệ cho người thân của Tống Thanh và họ chỉ rời đi khi anh có người tiếp nhận và chăm sóc cho anh.

Vì giáo viên và bạn học của anh đến trước, cộng thêm với việc đã điều tra lý lịch của anh cũng khiến họ ít nhiều hiểu được hoàn cảnh và quá khứ của Tống Thanh. Có lẽ vì thương xót cho cậu thiếu niên còn trẻ tuổi mà đã gặp khó khăn thế này nên họ không đành lòng bỏ mặc, tự ứng trước một phần chi phí.

Cũng chính họ là người đã nhiều lần gõ cửa nhà các họ hàng của anh, gom góp thêm được chút tiền, đồng thời gọi cả chú và thím của Tống Thanh đến.

Dân quê, ít học hành nên khi nghe nói người giám hộ phải chịu trách nhiệm, phải chịu tội bỏ rơi trẻ vị thành niên thì sợ đến mức phải bỏ ra một chút tiền.

Sau này, có lẽ vì họ hàng thân thích kéo đến đông hơn, cho nên vợ chồng họ là nảy lên suy nghĩ, không chịu xuất hiện, không bỏ thêm tiền, chạy trốn tận mấy lần, cứ gọi về lại trốn đi. Cuối cùng họ chịu không nổi thì làm căng lên nói rằng tiền thì không có chỉ có mạng của họ, cũng không còn cách nào khác nên mọi người đành phải tìm cách khác.

Họ đến nhờ tổ dân phố, cán bộ thôn và nhiều nơi khác nhau, cuối cùng cũng góp nhặt được khoảng hơn một vạn tệ.

Nam Chi kể lại thật chi tiết cho anh, bao gồm cả việc nói cho anh biết chuyện các bác sĩ chính và các y tá trong bệnh viện đã quyên góp cho anh.

Cô còn đặc biệt nhắc đến hai cô gái tên Duyệt Duyệt và Nhã Nhã cho anh nghe.

Đặc biệt là cô gái chụp ảnh, tên Duyệt Duyệt.

Nam Chi cảm nhận được, những bức ảnh đó đều được chụp rất cẩn thận, rất tâm huyết nên không phải chỉ muốn giúp đỡ đơn thuần, mà trong đó còn có chút nỗi lòng riêng của cô ấy, cô ấy thích Tống Thanh.

Khi Tống Thanh bị các nam sinh khác chặn đường, lúc đầu những bức ảnh đó đều rất mờ và hơi rung chứng tỏ người chụp nó rất căng thẳng. Nhưng cô ấy vẫn cố gắng chụp rất nhiều hình, chụp liên tục. Những tấm ảnh sau gần như nối liền với nhau thành một chuỗi ảnh, nếu ghép lại có thể làm thành một đoạn phim ngắn.

Bởi vì cô ấy không muốn bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào, sợ rằng sau này nếu anh muốn báo cảnh sát hay làm thủ tục ghi án, nên cô gái ấy đã cẩn thận ghi lại mọi thứ.

Nam Chi không muốn Tống Thanh bỏ lỡ tấm lòng của cô gái đó. Vì thế cô kể hết mọi chuyện cho anh nghe, không hề giấu giếm điều gì chỉ có điều cô không nói rằng người ta thích anh mà thôi.

Chuyện tình cảm này thì nên để tự người trong cuộc nói ra. Nhưng tất cả những gì cô gái ấy làm là vì Tống Thanh, nên Nam Chi hy vọng Tống Thanh sẽ biết.

Tống Thanh im lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối đều không bỏ sót một chi tiết nào.

“Tống Thanh.” Nam Chi nói, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Còn có rất nhiều người tin tưởng cậu, công nhận cậu, cậu tuyệt đối không được làm họ thất vọng đâu đấy.”

Tống Thanh nhíu mày, sự mơ hồ trong mắt hiện lên ngày càng nhiều. Anh tỏ ra hoang mang, khó hiểu, như thể không hiểu vì sao lại có thể như thế.

Nam Chi không đợi anh hỏi, trả lời thẳng: “Vì cậu xứng đáng, cậu làm họ cảm động, cậu xuất sắc đến mức để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời của mỗi người họ.”

Đây là cảm nhận chân thật của cô, cô nghĩ là những người khác cũng nghĩ giống mình.

Thật lòng mà nói, một người tốt nghiệp đại học ở tuổi mười bảy như anh đã khiến người khác ngạc nhiên, huống chi phía sau anh còn biết bao nhiêu gánh nặng ràng buộc, anh phải can đảm thế nào, mục tiêu rõ ràng ra sao mới có thể làm được như thế.

“Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ nhận ra sao, trong mắt người khác, cậu phát sáng, nó rực rỡ như ánh sáng mặt trời vậy, vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ.”

Tống Thanh giật mình.

Tỏa sáng giống như ánh mặt trời, nóng bỏng…

Những từ ngữ này quá xa lạ đối với anh, anh thường cảm thấy mình giống như một chú chó nhỏ để người ta gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, một người giúp việc bị kiểm soát chuyện ăn uống, một con chuột sống trong cống rãnh chỉ đang cố gắng mà sống sót qua ngày mà thôi.

“Đừng nghĩ bản thân mình như thế.” Vốn dĩ trước kia Nam Chi từng chìm trong sự tự ti ấy, nên chỉ cần liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy sự tự giễu trong mắt anh. Cô đứng lên, vòng qua bàn ôm chặt lấy anh.

“Phải tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng tôi.” Nam Chi thật lòng nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối những chuyện như thế này.”

Đúng là bình thường cô vẫn hay bịa chuyện thật, nhưng với chuyện này thì cô nói thật.

Cô áp đầu Tống Thanh vào lồng ngực mình, giữ thật chặt. Sau đó, cô bỏ tay ra khỏi phía sau đầu anh, anh mới có thể ngẩng đầu lên nhìn cô, rất lâu sau anh mới nhắm mắt lại, rồi lại vùi sâu vào vòng tay ấm áp này.

“Ừm.”

Anh tin tưởng cô.

Nam Chi hài lòng, rồi hỏi anh: “À, đúng rồi, cậu thích ăn gì nhất?”

Cô lớn hơn chàng trai nằm giữa lưng chừng tuổi thiếu niên và thanh niên này ba tuổi, là chị gái của anh, nên cần phải chăm sóc anh nhiều hơn một chút.

Sau khi hiểu được sở thích của anh rồi, sẽ bắt đầu tìm hiểu từ đây nên đây là việc không thể thiếu.

“Có đặc biệt thích ăn món nào không?”

Tống Thanh lắc đầu: “Không có.”

Có thể được ăn no đối với anh đã đủ thỏa mãn rồi, không còn yêu cầu nào khác nữa.

“Thế bình thường muốn ăn gì không?”

Tống Thanh vừa định lắc đầu, nhưng Nam Chi giơ một ngón tay lên chỉ vào anh, như muốn cảnh cáo anh rằng phải suy nghĩ thật cẩn thận trước khi trả lời.

“Tôi muốn ăn trứng hấp.”

Cô không giống như những người khác, đối với những người khác, khi ở nhờ nhà họ, họ chỉ mong anh cứ sống dựa vào nước lã, đừng ăn một hạt cơm nào của họ, đừng để họ phải tiêu tốn bất kỳ tài nguyên nào cho anh, còn cô thì khác.

Lúc nào cũng mong anh ăn nhiều hơn một chút, cố gắng chăm sóc cho anh thật tốt, luôn muốn nhét thịt, trái cây, đồ ăn vặt, nước uống vào đầy trong bụng anh. Chỉ cần có cơ hội, cô đều tận dụng mọi thứ để chăm sóc cho anh

Kể cả đồ anh mặc và sử dụng cô đều lo hết.

Cô chẳng bao giờ bận tâm đến việc nhà mình đang bị thiếu mất một quả trứng, nên anh có thể thoải mái đưa ra yêu cầu cho cô.

“Tôi đặc biệt muốn ăn trứng hấp.”

Khi còn nhỏ, bữa sáng của hầu hết trẻ con đều là trứng hấp, bởi vì dạ dày trẻ con còn yếu, không thể ăn những món quá cứng.

Lúc Tống Thanh còn nhỏ, thì bữa sáng của anh cũng là trứng hấp, dù khi đó kinh tế khó khăn, ba anh làm lái xe thường bị người ta nợ tiền, có lúc nghèo đến mức chẳng có gì ăn nhưng vẫn cố gắng bồi bổ cho anh.

Đến khi về sống với chú thím, chú thím cũng chăm sóc con cái của họ như vậy, mỗi ngày họ đều bảo anh làm trứng hấp cho hai đứa con của họ nhưng đương nhiên, không có phần của anh rồi.

Anh tận mắt nhìn món ăn mình thích, suốt mấy năm trời đều được đặt trên bàn nhưng chẳng bao giờ được ăn.

Đến năm cấp ba, vào ngày sinh nhật, hiếm khi anh tự mua vài quả trứng bằng tiền của mình, định làm một bát trứng hấp thật lớn và chiên thêm hai quả trứng.

Nhưng chỉ vừa đi vệ sinh một lúc, quay lại thì bát trứng hấp và cả trứng chiên đều bị hai đứa con của chú thím ăn sạch, để lại một đống nồi niêu chờ anh rửa.

Sau chuyện đó, anh không bao giờ cố công làm món gì nữa, dù gì thì ông trời cũng chẳng để anh được như ý.

Anh đã cố ý chọn thời gian không có ai ở nhà rồi, nhưng cuối cùng đồ ăn đến miệng vẫn bị cướp đi mất, anh còn có thể nói gì được nữa đây.

“Chỉ thế thôi à?” Cô thấy yêu cầu của anh quá ít, nên muốn hỏi thêm: “Còn gì khác nữa không?”

Hóa ra anh thích ăn trứng hấp.

Nhà cô có rất nhiều trứng, mỗi lần mua đều là cả lốc lớn, ba khay to. Thật ra cô không ăn hết, nhưng lại ngại không dám bảo người bán lấy một khay.

Anh thích ăn thì tốt quá rồi.

Tống Thanh lắc đầu: “Hết rồi.”

Nam Chi khựng lại một chút: “Có phải cậu cũng thích trứng không?”

Thông thường, nếu thích món ăn làm từ một nguyên liệu nào đó, người ta sẽ thích cả nguyên liệu chính.

Trứng hấp, một trong những món ăn ít ỏi thời thơ ấu, cũng là món Nam Chi yêu thích, thậm chí cô còn thích cả trứng chiên, trứng ốp la, trứng lòng đào, đến giờ vẫn luôn yêu thích nó.

Từ mình, cô liên tưởng đến anh.

Tống Thanh còn chưa kịp trả lời, cô đã buông anh ra, xắn tay áo rồi đi thẳng vào bếp.

Tống Thanh theo sau, nhưng khi xe lăn của anh vừa kẹt ở cửa bếp thì đã bị cô đuổi ra ngoài. Anh đành ngồi ở đó, nhìn cô loay hoay qua lớp cửa kính. Cô mở tủ lạnh, lấy một lúc bốn, năm quả trứng ra, rồi lục lọi trong tủ bếp tìm một chiếc bát thật lớn. Cô đập tất cả trứng vào bát, thêm nước, rồi khuấy đều.

Cô thêm muối, bột ngọt, cả hạt nêm vị sườn. Sau đó lại mở tủ lạnh, lấy tôm đã bóc vỏ mà anh chuẩn bị sẵn để ngày mai nấu cho cô ra, rồi thảy một nắm lớn vào bát trứng.

Cách nấu như thế không đúng đâu…

Tống Thanh thầm nghĩ trong lòng như thế, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Anh lặng lẽ nhìn cô đặt bát trứng vào nồi hấp, nhấn nút chọn chế độ hấp trứng.

Nồi hấp của cô rất hiện đại, có nhiều chế độ khác nhau, từ hấp sườn, hấp cá, đến hấp rau củ.

Tống Thanh thấy cô đóng nắp nồi hấp lại, lùi ra phía sau một chút, nghĩ rằng cô sẽ bước ra khỏi bếp. Nhưng không, cô tiếp tục đập thêm vài quả trứng nữa, đun nóng dầu trong chảo, rồi xào một món chỉ toàn trứng, không hề có nguyên liệu phụ nào.

Chỉ đến lúc cuối, trước khi bắc chảo xuống, cô mới rắc một chút hành lá lên.

Tay nghề nấu nướng của cô không tốt, một số chỗ bị cháy, một số chỗ vẫn còn sống, hơi ẩm. Nhưng cô rất có tâm, cẩn thận gắp hết phần bị cháy ra,... Cho mèo ăn.

Tống Thanh: “...”

Anh luôn ý thức rõ ràng vị trí của mình, cũng tự hiểu rằng trong nhà cô, cô chắc chắn xếp thứ nhất, mèo của cô thì xếp thứ hai, còn anh đứng cuối cùng.

Nhưng giờ xem ra, có vẻ thứ tự trong lòng Nam Chi không phải như thế.

Hình như anh còn được xếp trước một chút.

Nam Chi nhặt hết phần cháy ra. Sau đó, cô đẩy đĩa đầy trứng chiên tới trước mặt anh, bắt anh phải ăn hết, những món khác có thể không cần anh hết, cứ để tối làm đồ ăn khuya.

Cô cũng không cho anh ăn nhiều cơm, bảo anh chờ ăn món trứng hấp.

Món trứng hấp rất lâu, ít nhất phải mất hai mươi phút, nhưng vì cô làm trong một cái bát lớn, khi lấy ra, cô dùng đũa khuấy thử thì thấy phần dưới vẫn chưa chín, nên cô lại hấp thêm hai mươi phút nữa, đến lúc lấy ra thì lần này thì trứng đã bị già.

Có một lớp tổ ong xuất hiện trên bề mặt, Nam Chi định đổ đi làm lại nhưng Tống Thanh không đồng ý. Vì trứng hấp kiểu như vậy chính là món anh thích.

Trước đây, món trứng hấp thường làm chung với bữa sáng, phía dưới là cháo loãng, trên là bánh bao hoặc cơm nguội, kèm thêm món trứng hấp, thường sẽ nấu trong khoảng ba mươi phút. Nên lúc lấy ra, món trứng hấp luôn có dạng như vậy.

Đó chính là món mà anh luôn nhớ mong.

Tống Thanh giật lấy bát trứng từ tay cô, dùng thìa phẳng, rồi múc từ trên mặt xuống một thìa, đưa vào miệng.

Hương vị giống hệt trong ký ức của anh.

Chỉ có kiểu ăn như thế này, nhiệt độ vừa đủ, không bị bỏng.

Mùi vị cũng không khác là bao.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh lại được ăn món trứng hấp lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment